Cùng Nhau Tắm C...
Đào Hoa Lộ
2024-10-18 20:10:25
Nút cài mà tháo ra thì quá phiền toái, cô đành phải tháo thắt eo đi, đơn giản lấy chai nước sôi là phẳng nếp, một chiếc áo vốn ngon lành từ từ được là thẳng thắp, rộng thùng thình che đi dáng người.
Kết hợp với chiếc quần vải màu đen đã rất cũ, thậm chí còn ngắn cũn trên mắt cá chân, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy cũng không tệ lắm, dù có hơi ngắn thật , nhưng mà cô chính là thích mặc quần lộ mắt cá chân.
Lại xỏ vào một đôi xăng đan màu trắng ngà mà nguyên chủ mua từ năm kia, giày xăng đan tuy rằng khá xấu, nhưng lại rắn chắc, đi mấy năm cũng vẫn còn mềm mại, không có cách nào khác đây là đôi giày duy nhất hợp với khí hậu mùa hè.
Tóc chỉ đơn giản chải qua, lại dùng đầu ngón tay cào cào vài cái, sau đó lại búi kiểu tóc giống như của các bà các mẹ rồi lấy dây thun cột gọn.
Sau khi nhìn mình trong gương, cô lại cau mày chải một tầng tóc thật dày xuống, hạ quyết tâm cắt cho bản thân một đoạn tóc mái “chó gặm’ xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, che khuất đi phần trán trơn bóng no đủ, đôi mắt cũng che đi một nửa, gương mặt này vốn dĩ có đường nét đều rất thanh tú, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt kia.
Hiện tại chỉ cần cúi đầu, bảo đảm có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng mà ngẩng đầu đôi mắt cũng bị che đi một nửa, lại sử dụng công cụ trang điểm duy nhất là chì kẻ mày để chỉnh sửa một chút phần đuôi mắt hếch.
Bởi vì một thân quần áo quê mùa cùng cố ý trang điểm xấu xí, diện mạo xuất sắc ban đầu giờ đây đã giảm đi một nữa, hơn nữa bản thân còn đang nhiễm bệnh, miễn cưỡng cũng nhiều thêm vào chút khí chất xấu hổ e thẹn, sợ hãi nhu nhược của một thôn phụ.
Thẩm Hoa Nùng khóa cửa và xuất phát.
Lúc này, bầu trời phía đông đã lờ mờ sắc trắng.Sắc trời vẫn còn sớm, nhưng toàn bộ thôn Hạ Loan đã bắt đầu bận rộn với công việc.
Thẩm Hoa Nùng đi ở trên đường, thỉnh thoảng cũng gặp phải những thôn dân chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Cây trồng vụ hè thất thu, toàn công xã đều dồn hết sức lực trồng trọt lại và chuẩn bị cho vụ thu sắp tới.
Dọc theo đường đi Thẩm Hoa Nùng làm lơ đủ loại tầm mắt hướng về phía mình, cô nhanh hơn bước chân đi tìm đại đội trưởng Hoắc Quốc An xin thư giới thiệu.
Đi xem bệnh cũng là phải nhờ đại đội viết thư giới thiệu.
Chưa kịp tới nơi thì Hoắc Quốc An ra cửa trước rồi.
Hoắc Quốc An nhìn thấy một thân trang điểm này của cô, thì thoáng qua cũng sửng sốt một chút, mày nhíu lại lướt nhanh qua toàn thân đối phương, ngón tay đang nắm về phía sau chợt chạm chạm.
Thẩm Hoa Nùng nói thẳng ý định đến đây, Hoắc Quốc An thấy sắc mặt cô thật sự rất kém, cũng không có khó xử cô, rất nhanh đã đi vào viết giấy giới thiệu, sau đó mang theo cô đi tới văn phòng đại đội đóng dấu.
Ngay từ đầu Hoắc Quốc An đi ở phía trước, nhưng dọc theo đường đi không ngừng có người cùng anh ta chào hỏi, Thẩm Hoa Nùng thật ra cũng dừng lại chờ đợi, cứ đi đi rồi ngừng ngừng như vậy, Hoắc Quốc An vẫn là chậm rãi dừng ở phía sau.
Đại đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc như ngày thường, nhưng tầm mắt liền không chịu khống chế mà dừng trước bóng dáng của người phụ nữ trước mặt.
Lúc này, dáng người yêu kiều thiếu phụ trẻ tuổi đều bị lớp quần áo quê mùa che lấp hết, hơn nữa phía sau gáy còn cột một búi tóc như bà cụ , không còn dáng vẻ xuất chúng ngày xưa, nhưng mà mỹ nhân vẫn chính là mỹ nhân, cho dù có che lấp như thế nào, vẫn có cảnh đẹp để nhìn.
Chiếc cổ mảnh mai, cổ tay non mịn trắng nõn, cổ chân lộ ra sự tinh tế mà những thôn phụ không thể có được, mỗi khi làn gió ban mai thổi qua quần áo cô, lại lấp ló lộ ra những đường cong tinh té.
Ngắm phụ nữ xinh đẹp là bản tính của đàn ông, Hoắc Quốc An cũng không là ngoại lệ, chỉ là bản tính cứng nhắc của anh ta, thì trông có vẻ không lộ liễu như những người khác mà thôi..
Ngày thường Hoắc Quốc An cùng Thẩm Hoa Nùng cũng không có bất cứ giao tiếp gì, nhưng cô là người phụ nữ được bàn tán nhiều nhất trong công xã Hồng Tinh, cũng không ít lần nghe thôn dân bàn tán về cô.
Cho dù trong lòng đã từng khinh thường những gì mà Thẩm Hoa Nùng làm, nhưng là sâu trong lòng, Hoắc Quốc An lại sinh ra sự ngứa ngáy có chút nói không rõ đối với người phụ nữ trông có vẻ không đứng đắn này .
Có đôi khi anh ta cảm thấy yêu đa nhà mình (lại một người cháu của nam chính ) có phải là đứa ngốc hay không vậy, vậy mà có thể để một vưu vật như vậy ở nhà phòng đơn gối chiếc, cưới đều đã cưới rồi, làm gì mà không ngủ?
Có đôi khi anh ta cũng từng âm thầm nghĩ tới, nếu như bản thân không kết hôn, Thẩm Hoa Nùng có thể sẽ tới quyến rũ mình hay không?
Dù sao, yêu đa có lợi hại nhưng huyện quan còn không bằng hiện quản đâu, anh ta mới là người một tay che trời ở cái thôn Hạ Loan này.
Kết hợp với chiếc quần vải màu đen đã rất cũ, thậm chí còn ngắn cũn trên mắt cá chân, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy cũng không tệ lắm, dù có hơi ngắn thật , nhưng mà cô chính là thích mặc quần lộ mắt cá chân.
Lại xỏ vào một đôi xăng đan màu trắng ngà mà nguyên chủ mua từ năm kia, giày xăng đan tuy rằng khá xấu, nhưng lại rắn chắc, đi mấy năm cũng vẫn còn mềm mại, không có cách nào khác đây là đôi giày duy nhất hợp với khí hậu mùa hè.
Tóc chỉ đơn giản chải qua, lại dùng đầu ngón tay cào cào vài cái, sau đó lại búi kiểu tóc giống như của các bà các mẹ rồi lấy dây thun cột gọn.
Sau khi nhìn mình trong gương, cô lại cau mày chải một tầng tóc thật dày xuống, hạ quyết tâm cắt cho bản thân một đoạn tóc mái “chó gặm’ xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, che khuất đi phần trán trơn bóng no đủ, đôi mắt cũng che đi một nửa, gương mặt này vốn dĩ có đường nét đều rất thanh tú, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt kia.
Hiện tại chỉ cần cúi đầu, bảo đảm có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng mà ngẩng đầu đôi mắt cũng bị che đi một nửa, lại sử dụng công cụ trang điểm duy nhất là chì kẻ mày để chỉnh sửa một chút phần đuôi mắt hếch.
Bởi vì một thân quần áo quê mùa cùng cố ý trang điểm xấu xí, diện mạo xuất sắc ban đầu giờ đây đã giảm đi một nữa, hơn nữa bản thân còn đang nhiễm bệnh, miễn cưỡng cũng nhiều thêm vào chút khí chất xấu hổ e thẹn, sợ hãi nhu nhược của một thôn phụ.
Thẩm Hoa Nùng khóa cửa và xuất phát.
Lúc này, bầu trời phía đông đã lờ mờ sắc trắng.Sắc trời vẫn còn sớm, nhưng toàn bộ thôn Hạ Loan đã bắt đầu bận rộn với công việc.
Thẩm Hoa Nùng đi ở trên đường, thỉnh thoảng cũng gặp phải những thôn dân chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Cây trồng vụ hè thất thu, toàn công xã đều dồn hết sức lực trồng trọt lại và chuẩn bị cho vụ thu sắp tới.
Dọc theo đường đi Thẩm Hoa Nùng làm lơ đủ loại tầm mắt hướng về phía mình, cô nhanh hơn bước chân đi tìm đại đội trưởng Hoắc Quốc An xin thư giới thiệu.
Đi xem bệnh cũng là phải nhờ đại đội viết thư giới thiệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa kịp tới nơi thì Hoắc Quốc An ra cửa trước rồi.
Hoắc Quốc An nhìn thấy một thân trang điểm này của cô, thì thoáng qua cũng sửng sốt một chút, mày nhíu lại lướt nhanh qua toàn thân đối phương, ngón tay đang nắm về phía sau chợt chạm chạm.
Thẩm Hoa Nùng nói thẳng ý định đến đây, Hoắc Quốc An thấy sắc mặt cô thật sự rất kém, cũng không có khó xử cô, rất nhanh đã đi vào viết giấy giới thiệu, sau đó mang theo cô đi tới văn phòng đại đội đóng dấu.
Ngay từ đầu Hoắc Quốc An đi ở phía trước, nhưng dọc theo đường đi không ngừng có người cùng anh ta chào hỏi, Thẩm Hoa Nùng thật ra cũng dừng lại chờ đợi, cứ đi đi rồi ngừng ngừng như vậy, Hoắc Quốc An vẫn là chậm rãi dừng ở phía sau.
Đại đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc như ngày thường, nhưng tầm mắt liền không chịu khống chế mà dừng trước bóng dáng của người phụ nữ trước mặt.
Lúc này, dáng người yêu kiều thiếu phụ trẻ tuổi đều bị lớp quần áo quê mùa che lấp hết, hơn nữa phía sau gáy còn cột một búi tóc như bà cụ , không còn dáng vẻ xuất chúng ngày xưa, nhưng mà mỹ nhân vẫn chính là mỹ nhân, cho dù có che lấp như thế nào, vẫn có cảnh đẹp để nhìn.
Chiếc cổ mảnh mai, cổ tay non mịn trắng nõn, cổ chân lộ ra sự tinh tế mà những thôn phụ không thể có được, mỗi khi làn gió ban mai thổi qua quần áo cô, lại lấp ló lộ ra những đường cong tinh té.
Ngắm phụ nữ xinh đẹp là bản tính của đàn ông, Hoắc Quốc An cũng không là ngoại lệ, chỉ là bản tính cứng nhắc của anh ta, thì trông có vẻ không lộ liễu như những người khác mà thôi..
Ngày thường Hoắc Quốc An cùng Thẩm Hoa Nùng cũng không có bất cứ giao tiếp gì, nhưng cô là người phụ nữ được bàn tán nhiều nhất trong công xã Hồng Tinh, cũng không ít lần nghe thôn dân bàn tán về cô.
Cho dù trong lòng đã từng khinh thường những gì mà Thẩm Hoa Nùng làm, nhưng là sâu trong lòng, Hoắc Quốc An lại sinh ra sự ngứa ngáy có chút nói không rõ đối với người phụ nữ trông có vẻ không đứng đắn này .
Có đôi khi anh ta cảm thấy yêu đa nhà mình (lại một người cháu của nam chính ) có phải là đứa ngốc hay không vậy, vậy mà có thể để một vưu vật như vậy ở nhà phòng đơn gối chiếc, cưới đều đã cưới rồi, làm gì mà không ngủ?
Có đôi khi anh ta cũng từng âm thầm nghĩ tới, nếu như bản thân không kết hôn, Thẩm Hoa Nùng có thể sẽ tới quyến rũ mình hay không?
Dù sao, yêu đa có lợi hại nhưng huyện quan còn không bằng hiện quản đâu, anh ta mới là người một tay che trời ở cái thôn Hạ Loan này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro