Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Gặp Nạn 3

Đào Hoa Lộ

2024-10-18 20:10:25

Thẩm Hoa Nùng lấy ra chìa khóa từ trong túi, nương theo chút ánh sáng yếu ớt mà sờ được tới ổ khóa, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào phía sau tường nhà bên kia.

Âm thanh mở cửa cùng với tiếng nói chuyện ồn ào cùng nhau truyền đến, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng khóc.

“Cha, hiện tại đi thị xã cũng vô dụng, ngày hôm qua yêu đa ở cách vách trở về còn nói bệnh viện nhân dân thị xã đã hết chỗ rồi, bây giờ chỗ nào cũng không có thuốc!"

“Cao Cao của con! Vậy phải làm sao bây giờ đây......”

“Vợ Quốc Đống à, con đừng khóc nữa, chỉ thêm bối rối thôi, có thể bình tĩnh một chút được không, khóc lóc khiến người ta bực bội, không biết làm cái gì thì đi đun một bình nước ấm giúp con của con lau người đi!”

“Hoàn Tú, bà cùng Quốc Đống đi gom hết tiền và phiếu trong nhà mang lại đây! Lại chuẩn bị một chút đồ ăn, lấy thêm hai bộ đồ, đệm chăn cũng chuẩn bị cho hai giường, tôi cùng Quốc Đống đi tỉnh thành nhìn xem,

Trước tiên thì đến Cục Công An tìm người hỏi một chút, xem có thể nghe được yêu đa của con đi tới bệnh viện nào ở Giang Thành, tìm được người cũng tiện có thể chăm sóc lẫn nhau, mau đi mau đi, đừng ở đây dây dưa dây cà! Thu dọn cùng Quốc Đống ôm Cao Cao đi tới trước giao lộ chờ đi!”

“Quốc Lương, con đi tìm đại đội xin thư giới thiệu, lại mượn lừa rồi tròng xe lên, một lát nữa cùng ta và anh trai con đi thành phố! Ta đi mượn chút phiếu gạo cùng tiền. Tất cả nên làm gì thì đi làm cái đó.”

Không có âm thanh nói chuyện nữa, sau một trận tiếng bước chân dồn dập, chậm rãi trở lại yên ắng.

Thẩm Hoa Nùng đứng ở giếng trời, cũng nghe rõ ràng, là đứa nhỏ nhà hàng xóm bị nhiễm bệnh sốt rét, người nhà còn đang thu xếp đưa nó đi bệnh viện tỉnh thành để trị liệu.

Mà yêu đa trong miệng đối phương là xưng hô với Hoắc Đình.

Yêu đa là cách gọi của địa phương nay, dùng tiếng phổ thông mà nói chính là ông trẻ hoặc chú.

Đừng nhìn Hoắc Đình tuy rằng tuổi còn không đến 30, nhưng bối phận của anh ta ở họ Hoắc trong thôn lại rất cao.

Cách vách là người trong họ của Hoắc Đình, đương gia Hoắc Ma Tử đều sắp 60 tuổi rồi, cháu chắt so với Chiêu Chiêu còn lớn hơn, nhưng luận bối phận còn phải gọi Hoắc Đình một tiếng chú, con trai của Hoắc Ma Tử và Hoắc Đình tuổi cũng không chênh lệch bao nhiêu, cũng phải gọi Hoắc Đình là ông trẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên......

Thẩm Hoa Nùng nhớ rõ, trong nguyên tác nhắc tới một nhà Hoắc Ma Tử cũng không có đi tỉnh thành, mà nguyên chủ cũng nhiễm bệnh bệnh sốt rét, đã vào bệnh viện thị xã trước họ một bước.

Lúc cô đi vào bệnh viện, trong đó chỉ còn một liều thuốc cuối cùng, vừa lúc đến lượt cô, một liều thuốc chỉ như muối bỏ biển không thể nhanh như vậy thấy được hiệu quả, tuy nhiên thuốc từ thị xã kế bên đã được chuyển đến ngay hôm sau, vận may của nguyên chủ vẫn là không tồi.

Mà một nhà Hoắc Ma Tử tới trễ một bước, ôm cháu trai hơi thở còn thoi thóp là Hoắc Chí Cao quỳ gối trước mặt bác sĩ cùng nguyên chủ, cầu xin thuốc hãy để cho cháu trai ông ta dùng, nguyên chủ không để ý tới, về phía bệnh viện là bởi vì Hoắc Chí Cao bệnh quá nặng, thiếu thuốc đặc trị bệnh, cũng không có đồng ý.

Kết quả, Hoắc Chí Cao không thể chịu đựng qua nổi một ngày, chờ ngày hôm sau Hoắc Đình khi gọi điện thoại cho đồng nghiệp biết được tin tức, vội vàng bảo người mang theo thuốc gấp rút trở về thì người đã chết rồi.

Cũng chỉ kém một bước như vậy, thật là khiến người ta uất ức, nhưng một nhà Hoắc Ma Tử lại căm hận nguyên chủ không nói đạo lý tới thấu xương, cũng bởi vậy mà thường xuyên gây sự với nguyên chủ, thậm chí còn vì thế mà liên lụy đến Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch.

Lúc này, nhớ tới sự kiện này, Thẩm Hoa Nùng nhíu nhíu mày.

Cốt truyện đã có sẵn trong đầu, cô tự nhiên không có khả năng thích người một nhà Hoắc Ma Tử .

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ còn chưa có trêu chọc cô, nếu là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà có thể cứu người ta một mạng, thì cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái, cô cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Cô hiện tại là một mình chiến đấu hăng hái, ngoại trừ Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch, người trong xã này cũng chẳng có ai có hảo cảm với cô.

Nếu có thể trải qua việc này mà thay đổi thái độ của một nhà Hoắc Ma Tử đối với mình, ít nhất cũng không kết thù, thì đối với cô cũng chỉ có chỗ tốt chứ không có hại.

Hiện giờ, việc tạo ra danh tiếng tốt quá quan trọng trong việc kinh doanh, đặc biệt là đối với một người có lịch sử đen tối như nguyên chủ mà nói.

Vấn đề đã như vậy, bệnh tình của Hoắc Chí Cao nghiêm trọng tới tính mạng chỉ còn một ngày một đêm, người thường ngày không qua lại cũng không được tin tưởng

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Số ký tự: 0