Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 12
2024-10-08 06:21:19
----
Các thanh niên tri thức đều đã đi làm, chỉ có nữ thanh niên tri thức sáng nay nói chuyện với cô không đi. Chân cô ta bị thương nên xin nghỉ mấy ngày nay để tu dưỡng.
"Tôi xin nghỉ."
Nữ thanh niên tri thức tên Chu Hồng, cũng không nhiều chuyện hỏi vì sao.
Nguyễn Minh Phù đang định vào nhà bỗng dừng lại một chút.
"Cô nói xem, làm thế nào để... theo đuổi một đồng chí nam?"
Chu Hồng ở nhà không được coi trọng, đừng nói trợ cấp, bình thường còn phải gửi lương thực tiết kiệm được từ miệng về nhà.
Từ sau khi giúp Nguyễn Minh Phù nấu cơm, mỗi tháng có thể đổi được mười mấy hai mươi quả trứng gà.
Cuộc sống của cô ta cũng khá hơn.
Chu Hồng từ đầu đã có thiện ý với nguyên thân, nếu không Nguyễn Minh Phù cũng sẽ không hỏi cô ta vấn đề này.
"Tôi sao?"
Thấy Nguyễn Minh Phù gật đầu, lúc này Chu Hồng mới mở miệng:
"Tôi cũng không biết."
Nguyễn Minh Phù không muốn thất vọng, lại nghe cô nói thêm một câu.
"Nhưng tôi nghe ông già nói, muốn nắm bắt được trái tim của một người đàn ông phải nắm lấy dạ dày của anh ta."
Nguyễn Minh Phù hồi tưởng lại kiếp trước.
Mỗi lần ba về nhà thì mẹ cô sẽ tự mình nấu một nồi canh, ba cô sẽ uống sạch sẽ, cô và anh trai muốn uống một chút cũng không cho...
Hai mắt Nguyễn Minh Phù càng lúc càng sáng.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tốt để tấn công.
Cô nắm lấy tay Chu Hồng, ánh mắt nóng bỏng nói:
"Chu Hồng, cô dạy tôi nấu cơm đi."
"Hả?"
Nguyễn Minh Phù không biết, còn không thể học sao? Bằng sự thông minh và tài trí của cô, nấu ăn cũng không phải chuyện khó khăn, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Trong bếp, Chu Hồng một lời khó nói hết nhìn Nguyễn Phù thái rau.
Tay cầm con dao, mỗi lần cắt khoai tay một nhát thì Chu Hồng lại run một cái.
Nhìn miếng khoai tây xiêu xiêu vẹo vẹo trên thớt, Chu Hồng khổ sở dời mắt đi.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, để tôi làm cho."
Chu Hồng cố ngăn cô lại.
"Nấu rau còn khó hơn thái rau, việc nặng này để tôi làm đi."
Nguyễn Minh Phù nhìn miếng khoai tây thái lát bên cạnh dao, ngượng ngùng cười nói: "Được rồi."
Chu Hồng cầm lấy đao bày ra tư thế.
Nàng bộ dáng chính là ở trong bếp nhiều, bàn tay thoăn thoát cắt khoai vừa nhanh vừa đẹp.
Chuẩn bị nguyên liệu xong là có thể nấu.
Nguyễn Minh Phù chuẩn bị hai món, một là khoai tây chiên cay, một là trứng chiên cà chua.
thanh niên tri thức Điểm không có trứng, Nguyễn Minh Phù càng không có, Chu Hồng liền cống hiến hai cái.
Có sư phụ Chu Hồng ở đây, Nguyễn Minh Phù làm rất thuận tay.
Nếm thử một miếng, hương vị quả nhiên không tệ.
Cô đã nói mà, với sự thông minh tài trí của cô làm sao có thể bị làm khó.
Chu Hồng ở một bên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đây quá khổ!
Thật ra thì những món ăn này đều là Chu Hồng làm, Nguyễn Minh Phù chỉ là trợ thủ mà thôi, vì tăng thêm cảm giác tham dự của cô, trước khi đổ ra tô ra dĩa còn đặc biệt bảo cô cầm xẻng đảo đảo vài cái.
Các thanh niên tri thức đều đã đi làm, chỉ có nữ thanh niên tri thức sáng nay nói chuyện với cô không đi. Chân cô ta bị thương nên xin nghỉ mấy ngày nay để tu dưỡng.
"Tôi xin nghỉ."
Nữ thanh niên tri thức tên Chu Hồng, cũng không nhiều chuyện hỏi vì sao.
Nguyễn Minh Phù đang định vào nhà bỗng dừng lại một chút.
"Cô nói xem, làm thế nào để... theo đuổi một đồng chí nam?"
Chu Hồng ở nhà không được coi trọng, đừng nói trợ cấp, bình thường còn phải gửi lương thực tiết kiệm được từ miệng về nhà.
Từ sau khi giúp Nguyễn Minh Phù nấu cơm, mỗi tháng có thể đổi được mười mấy hai mươi quả trứng gà.
Cuộc sống của cô ta cũng khá hơn.
Chu Hồng từ đầu đã có thiện ý với nguyên thân, nếu không Nguyễn Minh Phù cũng sẽ không hỏi cô ta vấn đề này.
"Tôi sao?"
Thấy Nguyễn Minh Phù gật đầu, lúc này Chu Hồng mới mở miệng:
"Tôi cũng không biết."
Nguyễn Minh Phù không muốn thất vọng, lại nghe cô nói thêm một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng tôi nghe ông già nói, muốn nắm bắt được trái tim của một người đàn ông phải nắm lấy dạ dày của anh ta."
Nguyễn Minh Phù hồi tưởng lại kiếp trước.
Mỗi lần ba về nhà thì mẹ cô sẽ tự mình nấu một nồi canh, ba cô sẽ uống sạch sẽ, cô và anh trai muốn uống một chút cũng không cho...
Hai mắt Nguyễn Minh Phù càng lúc càng sáng.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tốt để tấn công.
Cô nắm lấy tay Chu Hồng, ánh mắt nóng bỏng nói:
"Chu Hồng, cô dạy tôi nấu cơm đi."
"Hả?"
Nguyễn Minh Phù không biết, còn không thể học sao? Bằng sự thông minh và tài trí của cô, nấu ăn cũng không phải chuyện khó khăn, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Trong bếp, Chu Hồng một lời khó nói hết nhìn Nguyễn Phù thái rau.
Tay cầm con dao, mỗi lần cắt khoai tay một nhát thì Chu Hồng lại run một cái.
Nhìn miếng khoai tây xiêu xiêu vẹo vẹo trên thớt, Chu Hồng khổ sở dời mắt đi.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, để tôi làm cho."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hồng cố ngăn cô lại.
"Nấu rau còn khó hơn thái rau, việc nặng này để tôi làm đi."
Nguyễn Minh Phù nhìn miếng khoai tây thái lát bên cạnh dao, ngượng ngùng cười nói: "Được rồi."
Chu Hồng cầm lấy đao bày ra tư thế.
Nàng bộ dáng chính là ở trong bếp nhiều, bàn tay thoăn thoát cắt khoai vừa nhanh vừa đẹp.
Chuẩn bị nguyên liệu xong là có thể nấu.
Nguyễn Minh Phù chuẩn bị hai món, một là khoai tây chiên cay, một là trứng chiên cà chua.
thanh niên tri thức Điểm không có trứng, Nguyễn Minh Phù càng không có, Chu Hồng liền cống hiến hai cái.
Có sư phụ Chu Hồng ở đây, Nguyễn Minh Phù làm rất thuận tay.
Nếm thử một miếng, hương vị quả nhiên không tệ.
Cô đã nói mà, với sự thông minh tài trí của cô làm sao có thể bị làm khó.
Chu Hồng ở một bên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đây quá khổ!
Thật ra thì những món ăn này đều là Chu Hồng làm, Nguyễn Minh Phù chỉ là trợ thủ mà thôi, vì tăng thêm cảm giác tham dự của cô, trước khi đổ ra tô ra dĩa còn đặc biệt bảo cô cầm xẻng đảo đảo vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro