Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 19
2024-10-08 06:21:19
----
Theo kinh nghiệm trước đây của cô ta thì bây giờ vẫn nên ngậm miệng lại sẽ tốt hơn.
Những thanh niên tri thức khác cũng bị Nguyễn Minh Phù hù dọa.
Họ chưa bao giờ thấy cô hung dữ như vậy.
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Minh Phù nén giận, trên người còn mặc quần áo của tên đàn ông khác nhưng cũng không lộ vẻ xấu xí, cho dù lúc cô đánh người cũng có sức hút riêng.
Nam thanh niên tri thức nhìn thấy thì ngây người.
"Sau này tôi mà nghe thấy cô mắng một câu thì thử xem là đầu cô cứng hay là chậu của tôi cứng hơn." Nguyễn Minh Phù lạnh lùng nhìn nữ thanh niên tri thức kia một cái, đi tới cửa thì dừng lại:
"Đúng rồi, bộ quần áo trên người tôi chính là của đồng chí Tạ. Mọi người yên tâm, nếu tôi kết hôn với đồng chí Tạ thì nhất định mời mọi người đến uống rượu mừng."
Trái tim nam thanh niên tri thức vì câu này mà... Tan nát.
Những cô gái khác: "... Giỏi!"
Nhanh vậy sao?
Nếu không phải là quan hệ không tốt thì mấy nữ thanh niên tri thức cũng muốn mặt dày một lần mà mời thanh niên tri thức Nguyễn mở lớp dạy.
Chỉ có nữ thanh niên tri thức vừa bị đánh kia, hai mắt giận đến mức đỏ ngầu nhìn bóng lưng Nguyễn Minh Phù.
……
Tạ Duyên Chiêu mở máy kéo, một đường chạy tới bệnh viện.
Cấp cứu kịp thời nên không có vấn đề gì lớn nhưng để đảm bảo an toàn thì nên ở lại bệnh viện hai ngày.
Tạ Duyên Chiêu giúp đối phương làm xong thủ tục, lúc này mới ngồi trên ghế dài của bệnh viện để nghỉ ngơi một lát.
Hứa Chư ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Khi nào chúng ta trở về?"
"Đợi thêm nửa giờ nữa."
"Hôm nay quá mạo hiểm rồi." Hứa Chư cảm thán một tiếng: "Đúng rồi, hôm nay nữ đồng chí kia xảy ra chuyện gì đấy, có phải có tình ý gì với cậu không?"
Tạ Duyên Chiêu nhớ tới cảnh cô cứu người trong nước, mím môi, cảm xúc trong mắt phức tạp khiến người nhìn không rõ tâm trạng.
Thật lâu sau, mới nghe anh nói: "Cô ấy hỏi đường."
Hứa Chư: "..."
"Có phải cậu coi tôi là đứa ngốc không? Có ai chạy lên núi hỏi đường? Xong việc còn vừa khóc vừa chạy? Nói mau, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Tạ Duyên Chiêu nhàn rỗi nhìn bàn mình.
Hứa Chư đau đầu:
"Tôi thấy nữ đồng chí kia bộ dạng rất xinh đẹp, ngay cả đoàn văn công cũng không sánh bằng. Cậu còn có cái gì phải do dự, nhìn bộ dáng của cô ấy thì có vẻ xuất thân cũng không kém, hai người trai tài gái sắc là một cặp trời sinh đấy."
"Cậu có biết cô ấy là ai không?" Tạ Duyên Chiêu mặt trầm xuống: "Dám nói ông trời tác hợp."
Hứa Chư nghĩ nghĩ: "... Vậy tôi trở về sẽ hỏi thăm một chút?"
"Đừng hỏi thăm, tôi với cô ấy không có khả năng."
Trong lòng Tạ Duyên Chiêu đột nhiên xuất hiện vài tia phiền não, gương mặt bình tĩnh thoạt nhìn không dễ chọc. Lấy anh làm trung tâm sẽ hình thành một vành đai áp suất thấp, người trong bệnh viện cũng bị dọa gần chết sao còn dám đặt chân vào khám.
Theo kinh nghiệm trước đây của cô ta thì bây giờ vẫn nên ngậm miệng lại sẽ tốt hơn.
Những thanh niên tri thức khác cũng bị Nguyễn Minh Phù hù dọa.
Họ chưa bao giờ thấy cô hung dữ như vậy.
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Minh Phù nén giận, trên người còn mặc quần áo của tên đàn ông khác nhưng cũng không lộ vẻ xấu xí, cho dù lúc cô đánh người cũng có sức hút riêng.
Nam thanh niên tri thức nhìn thấy thì ngây người.
"Sau này tôi mà nghe thấy cô mắng một câu thì thử xem là đầu cô cứng hay là chậu của tôi cứng hơn." Nguyễn Minh Phù lạnh lùng nhìn nữ thanh niên tri thức kia một cái, đi tới cửa thì dừng lại:
"Đúng rồi, bộ quần áo trên người tôi chính là của đồng chí Tạ. Mọi người yên tâm, nếu tôi kết hôn với đồng chí Tạ thì nhất định mời mọi người đến uống rượu mừng."
Trái tim nam thanh niên tri thức vì câu này mà... Tan nát.
Những cô gái khác: "... Giỏi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhanh vậy sao?
Nếu không phải là quan hệ không tốt thì mấy nữ thanh niên tri thức cũng muốn mặt dày một lần mà mời thanh niên tri thức Nguyễn mở lớp dạy.
Chỉ có nữ thanh niên tri thức vừa bị đánh kia, hai mắt giận đến mức đỏ ngầu nhìn bóng lưng Nguyễn Minh Phù.
……
Tạ Duyên Chiêu mở máy kéo, một đường chạy tới bệnh viện.
Cấp cứu kịp thời nên không có vấn đề gì lớn nhưng để đảm bảo an toàn thì nên ở lại bệnh viện hai ngày.
Tạ Duyên Chiêu giúp đối phương làm xong thủ tục, lúc này mới ngồi trên ghế dài của bệnh viện để nghỉ ngơi một lát.
Hứa Chư ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Khi nào chúng ta trở về?"
"Đợi thêm nửa giờ nữa."
"Hôm nay quá mạo hiểm rồi." Hứa Chư cảm thán một tiếng: "Đúng rồi, hôm nay nữ đồng chí kia xảy ra chuyện gì đấy, có phải có tình ý gì với cậu không?"
Tạ Duyên Chiêu nhớ tới cảnh cô cứu người trong nước, mím môi, cảm xúc trong mắt phức tạp khiến người nhìn không rõ tâm trạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật lâu sau, mới nghe anh nói: "Cô ấy hỏi đường."
Hứa Chư: "..."
"Có phải cậu coi tôi là đứa ngốc không? Có ai chạy lên núi hỏi đường? Xong việc còn vừa khóc vừa chạy? Nói mau, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Tạ Duyên Chiêu nhàn rỗi nhìn bàn mình.
Hứa Chư đau đầu:
"Tôi thấy nữ đồng chí kia bộ dạng rất xinh đẹp, ngay cả đoàn văn công cũng không sánh bằng. Cậu còn có cái gì phải do dự, nhìn bộ dáng của cô ấy thì có vẻ xuất thân cũng không kém, hai người trai tài gái sắc là một cặp trời sinh đấy."
"Cậu có biết cô ấy là ai không?" Tạ Duyên Chiêu mặt trầm xuống: "Dám nói ông trời tác hợp."
Hứa Chư nghĩ nghĩ: "... Vậy tôi trở về sẽ hỏi thăm một chút?"
"Đừng hỏi thăm, tôi với cô ấy không có khả năng."
Trong lòng Tạ Duyên Chiêu đột nhiên xuất hiện vài tia phiền não, gương mặt bình tĩnh thoạt nhìn không dễ chọc. Lấy anh làm trung tâm sẽ hình thành một vành đai áp suất thấp, người trong bệnh viện cũng bị dọa gần chết sao còn dám đặt chân vào khám.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro