Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 2
2024-10-08 06:21:19
----
À mũi khá thẳng, nghe nói năng lực phương diện kia không tệ... Đồng chí coi tiền như rác này rất đẹp trai, sống cả đời với người đẹp không tệ.
Nguyễn Minh Phù nhịn không được đưa tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng lại bị bắt.
Bàn tay to giống như cái kìm mang theo nhiệt độ và sức mạnh khiến cô không cách nào giãy thoát.
Trong lòng Nguyễn Minh Phù hoảng hốt, chớp mắt đã đối diện với một đôi mắt.
Đôi mắt kia sắc bén, hung hãn, không hề có sự mông lung của người mới vừa tỉnh giấc.
Nguyễn Minh Phù nổi giận:
"Anh đang giả bộ ngủ sao?"
"Cô là ai?"
Tiếng Tạ Duyên Chiêu trầm thấp mang theo mùi rượu, không biết nút cổ áo anh cổ áo anh mở ra từ khi nào, để lộ hầu kết gợi cảm.
Nguyễn Minh Phù giãy tay nhưng vẫn không thể thoát.
"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Tạ Duyên Chiêu cau mày, càng thêm hung hăng hơn, ánh mắt giống như một con sói muốn ăn thịt người, sự thô bạo tiềm ẩn làm cho Nguyễn Minh Phù run rẩy, cô nhịn không được thu mình lại.
Người đàn ông này hung dữ như vậy, sẽ không đánh phụ nữ chứ!
Lông mi dài của Nguyễn Minh Phù run rẩy, thân thể dịch về phía sau.
Tạ Duyên Chiêu nghe âm thanh bên ngoài, nhịn không được mà xoa xoa trán, lúc này mới nhớ mình đang ở đâu.
"Cô là thanh niên tri thức trong thôn?"
"Tôi, tôi là thanh niên tri thức."
Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng, cảm thấy quyết định đụng chạm của nguyên thân có phải hơi qua loa hay không.
Tạ Duyên Chiêu nhìn tư thế của hai người, nhíu mày, buông tay Nguyễn Minh Phù ra, xoay người ngồi dậy.
Nguyễn Minh Phù xoa xoa tay mình, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại, bộ dáng khổ đại cừu thâm.
Lúc này anh mới nhìn thấy cổ tay cô hằn dấu tay màu đỏ.
Bởi vì làn da Nguyễn Minh Phù rất trắng nên trông hơi nghiêm trọng.
Tạ Duyên Chiêu dời mắt.
"Mau rời đi, tôi coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Nguyễn Minh Phù mờ mịt trong chớp mắt: "......"
Không phải nói người thời đại này chính trực, trung thành, dám gánh vác trách nhiệm sao?
Như thế nào bây giờ không như cô nghĩ vậy.
Huống hồ cô là đại tiểu thư Nguyễn gia xinh đẹp như hoa, người theo đuổi nối nhau cũng có thể vòng hai vòng địa cầu.
Những người đàn ông đó nhận được một ánh mắt của cô có thể vui vẻ cả ngày. Nếu có thể trò chuyện với cô chắc sẽ hưng phấn đến ngất đi.
Cô nguyện ý gả cho Tạ Duyên Chiêu, anh không vui thì thôi, thế mà mà còn từ chối?!
Nguyễn Minh Phù mị nhãn như tơ, trong mắt như có móc câu móc thẳng tới Tạ Duyên Chiêu, thân thể càng không khỏi nghiêng về phía anh, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp treo thêm một nụ cười giống như hải đường nở rộ, cực kỳ rực rỡ.
À mũi khá thẳng, nghe nói năng lực phương diện kia không tệ... Đồng chí coi tiền như rác này rất đẹp trai, sống cả đời với người đẹp không tệ.
Nguyễn Minh Phù nhịn không được đưa tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng lại bị bắt.
Bàn tay to giống như cái kìm mang theo nhiệt độ và sức mạnh khiến cô không cách nào giãy thoát.
Trong lòng Nguyễn Minh Phù hoảng hốt, chớp mắt đã đối diện với một đôi mắt.
Đôi mắt kia sắc bén, hung hãn, không hề có sự mông lung của người mới vừa tỉnh giấc.
Nguyễn Minh Phù nổi giận:
"Anh đang giả bộ ngủ sao?"
"Cô là ai?"
Tiếng Tạ Duyên Chiêu trầm thấp mang theo mùi rượu, không biết nút cổ áo anh cổ áo anh mở ra từ khi nào, để lộ hầu kết gợi cảm.
Nguyễn Minh Phù giãy tay nhưng vẫn không thể thoát.
"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Tạ Duyên Chiêu cau mày, càng thêm hung hăng hơn, ánh mắt giống như một con sói muốn ăn thịt người, sự thô bạo tiềm ẩn làm cho Nguyễn Minh Phù run rẩy, cô nhịn không được thu mình lại.
Người đàn ông này hung dữ như vậy, sẽ không đánh phụ nữ chứ!
Lông mi dài của Nguyễn Minh Phù run rẩy, thân thể dịch về phía sau.
Tạ Duyên Chiêu nghe âm thanh bên ngoài, nhịn không được mà xoa xoa trán, lúc này mới nhớ mình đang ở đâu.
"Cô là thanh niên tri thức trong thôn?"
"Tôi, tôi là thanh niên tri thức."
Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng, cảm thấy quyết định đụng chạm của nguyên thân có phải hơi qua loa hay không.
Tạ Duyên Chiêu nhìn tư thế của hai người, nhíu mày, buông tay Nguyễn Minh Phù ra, xoay người ngồi dậy.
Nguyễn Minh Phù xoa xoa tay mình, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại, bộ dáng khổ đại cừu thâm.
Lúc này anh mới nhìn thấy cổ tay cô hằn dấu tay màu đỏ.
Bởi vì làn da Nguyễn Minh Phù rất trắng nên trông hơi nghiêm trọng.
Tạ Duyên Chiêu dời mắt.
"Mau rời đi, tôi coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Nguyễn Minh Phù mờ mịt trong chớp mắt: "......"
Không phải nói người thời đại này chính trực, trung thành, dám gánh vác trách nhiệm sao?
Như thế nào bây giờ không như cô nghĩ vậy.
Huống hồ cô là đại tiểu thư Nguyễn gia xinh đẹp như hoa, người theo đuổi nối nhau cũng có thể vòng hai vòng địa cầu.
Những người đàn ông đó nhận được một ánh mắt của cô có thể vui vẻ cả ngày. Nếu có thể trò chuyện với cô chắc sẽ hưng phấn đến ngất đi.
Cô nguyện ý gả cho Tạ Duyên Chiêu, anh không vui thì thôi, thế mà mà còn từ chối?!
Nguyễn Minh Phù mị nhãn như tơ, trong mắt như có móc câu móc thẳng tới Tạ Duyên Chiêu, thân thể càng không khỏi nghiêng về phía anh, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp treo thêm một nụ cười giống như hải đường nở rộ, cực kỳ rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro