Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 37
2024-10-08 06:21:19
----
Công việc gánh phân trong thôn vẫn luôn chia luân phiên nhau, tuy rằng công điểm nhiều nhưng nó vừa bẩn vừa mệt.
Đối với thôn dân muốn kiếm được nhiều điểm công cũng không thích làm công việc này.
Tạ Duyên Chiêu buồn cười lắc đầu.
Thật sự là tiểu hồ ly có thù tất báo.
"Được rồi, cứ làm theo thanh niên tri thức Nguyễn nói đi." Đại đội trưởng cũng không muốn tha Từ Phán Đệ, nên cũng đồng ý: "Ngày mai cô bắt đầu công việc cho tôi!"
Nguyễn Minh Phù: "... Tôi biết rồi.”
Nghiệp quá, cuộc sống nhàn nhã vui vẻ của cô từ mai cũng không còn rồi.
Từ Phán Đệ vẫn muốn gây sự, nhưng cũng biết bây giờ mình không được lòng người. Tức giận im lặng cũng không quên hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Minh Phù.
Khi Hứa Chư dẫn công an tới, các thôn dân vẫn ở lại đó.
Dẫn đầu là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, thấy Tạ Duyên Chiêu vội vàng chạy đến: "Lão Tạ, đã lâu không gặp.”
Trên khuôn mặt hung dữ của Tạ Duyên Chiêu cũng nở một nụ cười.
Có thể thấy mối quan hệ của anh và người này cũng tương đối tốt.
“...... Trên đường tới đây, lão Hứa đã kể hết cho tôi rồi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được người tung tin đồn thất thiệt.”
Khi người này nói chuyện còn liếc nhìn Nguyễn Minh Phù một cái.
Đầu Nguyễn Minh Phù đầy dấu chấm hỏi, cô chỉ cảm thấy cái nhìn này ẩn chứa một ý nghĩa nào đó sâu xa mà cô chưa hiểu.
Giọng Tạ Duyên Chiêu trầm thấp: "Chuyện này giao cho cậu.”
“Các anh em ở đây làm việc thì anh cứ yên tâm đi!”
Nguyễn Minh Phù không quan tâm nữa.
Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, cô chỉ muốn biết kết quả.
Lời đồn không dễ điều tra nhưng lúc trước Tạ Duyên Chiêu bắt mấy tên côn đồ lại là một điểm đột phá. Công an lần lượt hỏi cung những người đó. Họ chưa từng trải qua cảm giác áp lực như thế, sợ tới mức tay chân run rẩy đều khai ra hết họ nghe được chuyện từ ai.
Công an lần theo manh mối, cuối cùng cũng tra ra người tung tin.
Hôm nay trời nắng, Nguyễn Minh Phù đang phơi quần áo trong sân.
Từ Phán Đệ chạy tới,giống như bị quỷ đuổi, đánh đổ chậu rửa mặt của cô. Mặt Nguyễn Minh Phù tối sầm, đang định mở miệng thì thấy cô ta đang cầu xin cô như sợi rơm cứu mạng.
"Nguyễn Minh Phù, cô hãy nói với bọn họ biết tôi không phải người tung tin đồn đi. Tôi cũng không nói xấu quân nhân!"
Hai công an đi vào cửa chính khu ký túc của thanh niên trí thức: "Từ Phán Đệ, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến chuyện này, mong cô phối hợp về cục điều tra với chúng tôi.”
Từ Phán Đệ sợ hãi trốn đến phía sau Nguyễn Minh Phù, núp sau người khác trông cô ta trông càng nhỏ nhắn, đáng thương.
Người trong ký túc xá thanh niên tri thức cũng nhìn về phía này.
Công việc gánh phân trong thôn vẫn luôn chia luân phiên nhau, tuy rằng công điểm nhiều nhưng nó vừa bẩn vừa mệt.
Đối với thôn dân muốn kiếm được nhiều điểm công cũng không thích làm công việc này.
Tạ Duyên Chiêu buồn cười lắc đầu.
Thật sự là tiểu hồ ly có thù tất báo.
"Được rồi, cứ làm theo thanh niên tri thức Nguyễn nói đi." Đại đội trưởng cũng không muốn tha Từ Phán Đệ, nên cũng đồng ý: "Ngày mai cô bắt đầu công việc cho tôi!"
Nguyễn Minh Phù: "... Tôi biết rồi.”
Nghiệp quá, cuộc sống nhàn nhã vui vẻ của cô từ mai cũng không còn rồi.
Từ Phán Đệ vẫn muốn gây sự, nhưng cũng biết bây giờ mình không được lòng người. Tức giận im lặng cũng không quên hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Minh Phù.
Khi Hứa Chư dẫn công an tới, các thôn dân vẫn ở lại đó.
Dẫn đầu là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, thấy Tạ Duyên Chiêu vội vàng chạy đến: "Lão Tạ, đã lâu không gặp.”
Trên khuôn mặt hung dữ của Tạ Duyên Chiêu cũng nở một nụ cười.
Có thể thấy mối quan hệ của anh và người này cũng tương đối tốt.
“...... Trên đường tới đây, lão Hứa đã kể hết cho tôi rồi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được người tung tin đồn thất thiệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi người này nói chuyện còn liếc nhìn Nguyễn Minh Phù một cái.
Đầu Nguyễn Minh Phù đầy dấu chấm hỏi, cô chỉ cảm thấy cái nhìn này ẩn chứa một ý nghĩa nào đó sâu xa mà cô chưa hiểu.
Giọng Tạ Duyên Chiêu trầm thấp: "Chuyện này giao cho cậu.”
“Các anh em ở đây làm việc thì anh cứ yên tâm đi!”
Nguyễn Minh Phù không quan tâm nữa.
Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, cô chỉ muốn biết kết quả.
Lời đồn không dễ điều tra nhưng lúc trước Tạ Duyên Chiêu bắt mấy tên côn đồ lại là một điểm đột phá. Công an lần lượt hỏi cung những người đó. Họ chưa từng trải qua cảm giác áp lực như thế, sợ tới mức tay chân run rẩy đều khai ra hết họ nghe được chuyện từ ai.
Công an lần theo manh mối, cuối cùng cũng tra ra người tung tin.
Hôm nay trời nắng, Nguyễn Minh Phù đang phơi quần áo trong sân.
Từ Phán Đệ chạy tới,giống như bị quỷ đuổi, đánh đổ chậu rửa mặt của cô. Mặt Nguyễn Minh Phù tối sầm, đang định mở miệng thì thấy cô ta đang cầu xin cô như sợi rơm cứu mạng.
"Nguyễn Minh Phù, cô hãy nói với bọn họ biết tôi không phải người tung tin đồn đi. Tôi cũng không nói xấu quân nhân!"
Hai công an đi vào cửa chính khu ký túc của thanh niên trí thức: "Từ Phán Đệ, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến chuyện này, mong cô phối hợp về cục điều tra với chúng tôi.”
Từ Phán Đệ sợ hãi trốn đến phía sau Nguyễn Minh Phù, núp sau người khác trông cô ta trông càng nhỏ nhắn, đáng thương.
Người trong ký túc xá thanh niên tri thức cũng nhìn về phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro