Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 43
2024-10-08 06:21:19
----
Nguyễn Minh Phù tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ sự tồn tại của người này.
Hóa ra là vị hôn phu của cô?!
Nguyên chủ có thể không để ý, nhưng Nguyễn Minh Phù thì không. Nguyễn đại tiểu thư có niềm kiêu hãnh của cô, kết hôn mà không giải trừ hôn ước, rõ ràng là không để cô vào mắt.
“Đúng là một kẻ tiểu nhân phản bội!”
“Thấy chưa!” Cố Ý Lâm đã sớm đoán trước: “Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ tức giận.”
Con chó này, ngày nào đó cô trở về nhất định phải đập vỡ đầu chó của anh ta.
Nguyễn Minh Phù cau mày, nghi ngờ nhìn về phía cô ấy: "Có phải cậu còn gì chưa nói cho tôi biết không?”
Cố Ý Lâm cười mỉa: "Cậu về nông thôn nửa tháng thì anh ta kết hôn…”
"Hai kẻ khốn nạn lại ngoại tình khi tôi còn ở đó?!"
Nếu không phải Nguyễn đại tiểu thư muốn giữ thể diện của mình thì bây giờ cô đã phát điên rồi. Kẻ khốn nạn dám làm chuyện này với cô.
Khốn kiếp!
Vậy nguyên chủ chẳng phải là thành tuần lộc rồi à?
Chết tiệt, cô muốn bóp chết anh ta!
“Đàn ông đều không phải thứ tốt!”
Hai mắt Cố Ý Lâm sáng ngời: "Những lời này nói không sai, đàn ông đều không phải thứ tốt.”
Những thực khách nghe thấy: "......”
Sau khi thức ăn được mang lên, Nguyễn Minh Phù gắp thức ăn bắt đầu ăn.
Tài nấu nướng của đầu bếp khách sạn quốc doanh không tệ, cá kho không tanh một chút nào. Canh cũng rất ngon. Chỉ tiếc cô không ăn thịt mỡ, nếu không thật đúng là muốn nếm thử thịt kho tàu có vị gì.
Thấy Nguyễn Minh Phù cứ nhìn thịt kho tàu, Cố Ý Lâm trìu mến nhìn cô.
Đứa bé đáng thương, cũng không biết ở nông thôn trải qua những gì.
Nghĩ đến lúc trước còn muốn cười nhạo cô, Cố Y Lâm muốn cho mình một cái tát.
Cô ấy dứt khoát vươn đũa ra gắp hơn phân nửa thịt trong bát cho cô.
Nguyễn Minh Phù ăn rất ngon, cũng không biết cô ấy bị làm sao. Nhưng những loại thịt mỡ này, cô thật sự không thích ăn.
“Cậu cứ ăn đi, không cần lo cho tôi.”
Nguyễn Minh Phù lấy tay che bát, sợ cô ấy lại mất bình tĩnh.
Lần sau không bao giờ ăn cơm với cô ấy nữa.
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Minh Phù, trong lòng Cố Ý Lâm lại càng khó chịu.
Cô ấy dứt khoát đi tới quầy gọi thêm hai phần thịt kho tàu mang về. Bạn của Cố Ý Lâm không cần phải ăn dè một chút thịt kho tàu.
……
Nguyễn Minh Phù muốn rời đi, bạn thân nhất lại dúi cho cô rất nhiều đồ, cuối cùng còn sợ cô không có tiền còn nhét cho cô mấy tờ tiền vào chỗ thịt kho tàu lúc nãy.
“Minh Phù, có việc gì thì tới hợp tác xã cung ứng tìm tôi nhé.”
Sợ Nguyễn Minh Phù mất mặt, Cố Ý Lâm dặn đi dặn lại mấy lần.
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cô không điếc!
Khi Nguyễn Minh Phù về đến thôn, tay cô xách túi lớn túi nhỏ như vừa chuyển nhà. Ngoại trừ tờ báo cô mua, những thứ khác đều là Cố Ý Lâm dấm dúi cho cô.
Nhưng người khác không biết lại tưởng cô trúng số ở đâu.
Nguyễn Minh Phù tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ sự tồn tại của người này.
Hóa ra là vị hôn phu của cô?!
Nguyên chủ có thể không để ý, nhưng Nguyễn Minh Phù thì không. Nguyễn đại tiểu thư có niềm kiêu hãnh của cô, kết hôn mà không giải trừ hôn ước, rõ ràng là không để cô vào mắt.
“Đúng là một kẻ tiểu nhân phản bội!”
“Thấy chưa!” Cố Ý Lâm đã sớm đoán trước: “Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ tức giận.”
Con chó này, ngày nào đó cô trở về nhất định phải đập vỡ đầu chó của anh ta.
Nguyễn Minh Phù cau mày, nghi ngờ nhìn về phía cô ấy: "Có phải cậu còn gì chưa nói cho tôi biết không?”
Cố Ý Lâm cười mỉa: "Cậu về nông thôn nửa tháng thì anh ta kết hôn…”
"Hai kẻ khốn nạn lại ngoại tình khi tôi còn ở đó?!"
Nếu không phải Nguyễn đại tiểu thư muốn giữ thể diện của mình thì bây giờ cô đã phát điên rồi. Kẻ khốn nạn dám làm chuyện này với cô.
Khốn kiếp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy nguyên chủ chẳng phải là thành tuần lộc rồi à?
Chết tiệt, cô muốn bóp chết anh ta!
“Đàn ông đều không phải thứ tốt!”
Hai mắt Cố Ý Lâm sáng ngời: "Những lời này nói không sai, đàn ông đều không phải thứ tốt.”
Những thực khách nghe thấy: "......”
Sau khi thức ăn được mang lên, Nguyễn Minh Phù gắp thức ăn bắt đầu ăn.
Tài nấu nướng của đầu bếp khách sạn quốc doanh không tệ, cá kho không tanh một chút nào. Canh cũng rất ngon. Chỉ tiếc cô không ăn thịt mỡ, nếu không thật đúng là muốn nếm thử thịt kho tàu có vị gì.
Thấy Nguyễn Minh Phù cứ nhìn thịt kho tàu, Cố Ý Lâm trìu mến nhìn cô.
Đứa bé đáng thương, cũng không biết ở nông thôn trải qua những gì.
Nghĩ đến lúc trước còn muốn cười nhạo cô, Cố Y Lâm muốn cho mình một cái tát.
Cô ấy dứt khoát vươn đũa ra gắp hơn phân nửa thịt trong bát cho cô.
Nguyễn Minh Phù ăn rất ngon, cũng không biết cô ấy bị làm sao. Nhưng những loại thịt mỡ này, cô thật sự không thích ăn.
“Cậu cứ ăn đi, không cần lo cho tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Minh Phù lấy tay che bát, sợ cô ấy lại mất bình tĩnh.
Lần sau không bao giờ ăn cơm với cô ấy nữa.
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Minh Phù, trong lòng Cố Ý Lâm lại càng khó chịu.
Cô ấy dứt khoát đi tới quầy gọi thêm hai phần thịt kho tàu mang về. Bạn của Cố Ý Lâm không cần phải ăn dè một chút thịt kho tàu.
……
Nguyễn Minh Phù muốn rời đi, bạn thân nhất lại dúi cho cô rất nhiều đồ, cuối cùng còn sợ cô không có tiền còn nhét cho cô mấy tờ tiền vào chỗ thịt kho tàu lúc nãy.
“Minh Phù, có việc gì thì tới hợp tác xã cung ứng tìm tôi nhé.”
Sợ Nguyễn Minh Phù mất mặt, Cố Ý Lâm dặn đi dặn lại mấy lần.
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cô không điếc!
Khi Nguyễn Minh Phù về đến thôn, tay cô xách túi lớn túi nhỏ như vừa chuyển nhà. Ngoại trừ tờ báo cô mua, những thứ khác đều là Cố Ý Lâm dấm dúi cho cô.
Nhưng người khác không biết lại tưởng cô trúng số ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro