Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 5
2024-10-08 06:21:19
----
Người tới đều là chiến hữu của anh, quan hệ không tệ.
"Không ở trong bộ đội còn bận chuyện gì? Nhanh đi với chúng tôi nào."
"Lão Tạ, nhanh lên một chút!"
"Hắc hắc hắc, chúng ta và các hương thân hỏi thăm tin tức về không ít nữ đồng chí chưa lập gia đình..."
Mặt Tạ Duyên Chiêu tối sầm, hung dữ đến không thể hung dữ hơn.
"Cút!"
Những chiến hữu nhanh chóng đóng cửa lại, còn không quên dặn dò một câu.
"Nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút, bên ngoài còn có vài đồng chí nữ đó!"
"Mau cút!"
Cửa vừa đóng lại ngăn cách sự ồn ào ở bên ngoài.
Nguyễn Minh Phù nín thở chui ra khỏi chăn.
Không ngờ người này còn có thể giúp cô, cũng không ác liệt như cô nghĩ, Nguyễn Minh Phù ủy khuất:
"Nếu anh không có đối tượng thì tại sao lại không thể cân nhắc tới tôi?"
Có lẽ là bởi vì vửa khóc nên đôi mắt hoa đào càng trong trẻo hơn, bên trong phản chiếu bóng dáng của Tạ Duyên Chiêu.
Chưa bao giờ hai người ở gần đến thế, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau.
Tạ Duyên Chiêu cẩn thận đánh giá cô một cái, anh thừa nhận nữ đồng chí trước mắt quả thật có một bộ da tốt.
Nhưng anh muốn tìm người bầu bạn cách mạng chứ không phải nữ đồng chí leo lên giường người khác.
"Tôi đi trước, cô tự tìm cơ hội ra ngoài đi."
Nguyễn Minh Phù: "......"
Đáng giận, rốt cuộc anh có cưới hay không?!
. . .
Nguyễn Minh Phù mất hứng đi trên con đường nhỏ trở về chỗ ở của thanh niên tri thức.
Chạy nhanh như vậy chỉ có ngươi dài chân đúng không!
Trong lòng cô buồn bực bẻ cành hoa dại ven đường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên:
"Tôi còn chưa ghét bỏ anh hung dữ đây."
Loại cơ hội ngàn năm có một này không nhiều lắm, muốn chặn Tạ Duyên Chiêu lẩn nữa cũng không biết bao giờ.
Phiền muốn chết!
Chẳng lẽ dáng vẻ của nguyên thân xấu?
Nguyễn Minh Phù vội vàng đưa mặt qua một rãnh nước nhỏ, nhìn phía bóng phản chiếu trên mặt nước mới thả lỏng trái tim.
Nguyên thân giống hệt cô, nếu không phải dưới mắt trái có thêm một nốt ruồi nước mắt to bằng ngòi bút, cô đều cho rằng mình bị dính mực.
Thấy vậy, Nguyễn Minh Phù càng tức giận.
Tạ Duyên Chiêu rốt cuộc là loại đàn ông gì, gần gũi đại mỹ nhân như cô mà có thể thờ ơ như vậy.
Nguyễn Minh Phù tàn phá nhành hoa, ném cánh hoa xuống rãnh nước cho hả giận.
Chú của Địa Đầu Xà là lão đại ủy ban G, cho dù Nguyễn Minh Phù có xinh đẹp đến đâu cũng không ai nguyện ý vì một người phụ nữ mà đắc tội với người đứng đầu huyện.
Tạ Duyên Chiêu là quân nhân, cấp bậc còn không thấp, chỉ cần kết hôn với anh thì cô có thể theo anh rời khỏi nơi này.
Người tới đều là chiến hữu của anh, quan hệ không tệ.
"Không ở trong bộ đội còn bận chuyện gì? Nhanh đi với chúng tôi nào."
"Lão Tạ, nhanh lên một chút!"
"Hắc hắc hắc, chúng ta và các hương thân hỏi thăm tin tức về không ít nữ đồng chí chưa lập gia đình..."
Mặt Tạ Duyên Chiêu tối sầm, hung dữ đến không thể hung dữ hơn.
"Cút!"
Những chiến hữu nhanh chóng đóng cửa lại, còn không quên dặn dò một câu.
"Nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút, bên ngoài còn có vài đồng chí nữ đó!"
"Mau cút!"
Cửa vừa đóng lại ngăn cách sự ồn ào ở bên ngoài.
Nguyễn Minh Phù nín thở chui ra khỏi chăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ người này còn có thể giúp cô, cũng không ác liệt như cô nghĩ, Nguyễn Minh Phù ủy khuất:
"Nếu anh không có đối tượng thì tại sao lại không thể cân nhắc tới tôi?"
Có lẽ là bởi vì vửa khóc nên đôi mắt hoa đào càng trong trẻo hơn, bên trong phản chiếu bóng dáng của Tạ Duyên Chiêu.
Chưa bao giờ hai người ở gần đến thế, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau.
Tạ Duyên Chiêu cẩn thận đánh giá cô một cái, anh thừa nhận nữ đồng chí trước mắt quả thật có một bộ da tốt.
Nhưng anh muốn tìm người bầu bạn cách mạng chứ không phải nữ đồng chí leo lên giường người khác.
"Tôi đi trước, cô tự tìm cơ hội ra ngoài đi."
Nguyễn Minh Phù: "......"
Đáng giận, rốt cuộc anh có cưới hay không?!
. . .
Nguyễn Minh Phù mất hứng đi trên con đường nhỏ trở về chỗ ở của thanh niên tri thức.
Chạy nhanh như vậy chỉ có ngươi dài chân đúng không!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô buồn bực bẻ cành hoa dại ven đường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên:
"Tôi còn chưa ghét bỏ anh hung dữ đây."
Loại cơ hội ngàn năm có một này không nhiều lắm, muốn chặn Tạ Duyên Chiêu lẩn nữa cũng không biết bao giờ.
Phiền muốn chết!
Chẳng lẽ dáng vẻ của nguyên thân xấu?
Nguyễn Minh Phù vội vàng đưa mặt qua một rãnh nước nhỏ, nhìn phía bóng phản chiếu trên mặt nước mới thả lỏng trái tim.
Nguyên thân giống hệt cô, nếu không phải dưới mắt trái có thêm một nốt ruồi nước mắt to bằng ngòi bút, cô đều cho rằng mình bị dính mực.
Thấy vậy, Nguyễn Minh Phù càng tức giận.
Tạ Duyên Chiêu rốt cuộc là loại đàn ông gì, gần gũi đại mỹ nhân như cô mà có thể thờ ơ như vậy.
Nguyễn Minh Phù tàn phá nhành hoa, ném cánh hoa xuống rãnh nước cho hả giận.
Chú của Địa Đầu Xà là lão đại ủy ban G, cho dù Nguyễn Minh Phù có xinh đẹp đến đâu cũng không ai nguyện ý vì một người phụ nữ mà đắc tội với người đứng đầu huyện.
Tạ Duyên Chiêu là quân nhân, cấp bậc còn không thấp, chỉ cần kết hôn với anh thì cô có thể theo anh rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro