Anh Đồng Ý Rồi...
Đào Hoa Lộ
2024-10-18 20:10:25
Kỷ Vi Dân nhìn không chớp mắt, “Đây là cái gì thế? Có mùi thật là khó ngửi nha...... Có phải chính là cái này hay không? Cô có thể đưa cho tôi một chút để xét nghiệm hay không?”
Thẩm Hoa Nùng nói câu: “Trước tiên anh cứ từ từ đã, lát nữa tôi ra ngoài rồi lại nói.” Sau đó cô trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Nhanh như vậy đã để anh ta đoán được loại dược liệu, mà đã xét nghiệm ra rồi, cô còn lấy được chỗ tốt nào chứ?
Đồ vật lấy được quá dễ dàng liền không trân quý.
Có lẽ có người sẽ nói, sớm một phút làm ra thuốc thì có thể cứu sống thêm mấy mạng người.
Nhưng người khác có thể có mạng sống, cô và hai cha con Thẩm Khắc Cần sẽ phải nai lưng đi dọn phân ở công xã Hồng Tinh, tay không tấc sắt đối mặt với sự trả đũa của Hoắc Đình, chỉ có chờ chết mà thôi.
Không có chỗ tốt, thì tất cả không phải bàn nữa.
Kỷ Vi Dân ở bên ngoài gấp gáp đi tới đi lui, canh giữ ở trước cửa nhà vệ sinh mà lòng nóng như lửa đốt.
Mà trong nhà vệ sinh lại là một cảnh tượng khác.
Có mấy người phụ nhân đi theo Thẩm Hoa Nùng vào trong.
Ngoại trừ Viên Thu Phân, có thêm người phụ nữ trung niên ôm con mà Thẩm Hoa Nùng gặp được cuối cầu thang, còn có mấy người lạ mặt nữa
Mà ở trong nhà vệ sinh lúc này có năm người phụ nữ, thấy mọi người đều vây quanh Thẩm Hoa Nùng, tuy rằng không rõ nguyên do, lại cũng a dua, cùng nhau nhìn qua Thẩm Hoa Nùng, đem cô vây quanh ở giữa.
Thẩm Hoa Nùng quét một vòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhà vệ sinh trong bệnh viện xả nước tự động, tuy rằng so với ở nông thôn đi hai đầu bờ ruộng thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nơi này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì cho cam đi.
Hiện tại cũng bất chấp được nhiều như vậy.
Theo lý thuyết mà nói, Viên Thu Phân và Thẩm Hoa Nùng là quen thuộc nhất, nhưng cô ta chỉ nhấp miệng dáng vẻ muốn nói chuyện, nhưng lại sợ Thẩm Hoa Nùng nghĩ chính mình chủ động đi theo cô để chào hỏi nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng cười lạnh, một người phụ nữ không có quyền lên tiếng trong nhà mình, cô mới lười để ý tới cô ta.
Ngược lại là Nghiêm Mãn Hương. người phụ nữ ôm con mà Thẩm Hoa Nùng có gặp mặt lại mở miệng trước.
“Em gái à, chị họ nghiêm, đến từ nhà họ Lỗ, đại đội một thôn Đàm Hương của công xã Vĩnh An, nhà chồng chị họ lỗ, em xem đây là thư giới thiệu của chị.”
Thẩm Hoa Nùng không nhận, chỉ liếc mắt một cái, đối phương muốn nói gì trong lòng cô đều biết rõ ràng.
“Chị gái Nghiêm , chị có việc gì sao?”
Nghiêm Mãn Hương tiếp tục nói: “Vừa rồi mấy lời của bác sĩ Kỷ kia nói chị đều nghe thấy rồi, có phải là loại thuốc kia của em thật sự có hiệu quả hay không?”
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng nói, đương nhiên đúng vậy, hiệu quả diệt virus sốt rét là trăm phần trăm nha.
Ngoài miệng lại do dự nói: “Có hiệu quả hay không em thật đúng là không biết, bệnh viện này cũng chưa có xác định mà, nhưng mà trong hai ngày này trong nhà em không có ai, chính mình lại không có sức lực, nên không có nấu cơm, buổi sáng chỉ ăn chút cháo trắng thả đường đỏ, ngoại trừ cái đó, cũng chỉ có này mấy ngụm thuốc này, cũng không ăn thêm cái gì.”
Nghiêm Mãn Hương và mọi người đều sáng rỡ hai mắt.
Tuy nhiên đa số mọi người đều giữ thái độ quan sát thêm, chỉ có Nghiêm Mãn Hương tiến lên.
“Vậy hẳn là tác dụng của vây xem rồi! Em gái, em xem có thể thương xót chút không, cho chị một chút? Chị thấy chai nước của em cũng còn không ít, chị đưa tiền mua lại của em, còn có phiếu gạo, đều được, trứng gà chị mang theo đều cho em.
Đứa trẻ nhà chị chống cự không nổi nữa, bệnh viện cũng nói chỉ có thể dùng thuốc đặc trị, lại chờ đợi cũng gắng không được bao lâu, nói ra không sợ em chê cười, nhà bọn chị cũng không đủ tiền để đi tỉnh thành chữa bệnh.”
Nói nói, lại lấy từ trong túi ra giấy chẩn bệnh cho Thẩm Hoa Nùng xem, “Chị thật là không có cách nào khác......”
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua, là do Hoàng Linh Yến viết, chữ của cô ấy rất đoan chính tinh tế, vừa xem đã hiểu ngay.
Bệnh sốt rét ác tính, vẫn chưa nhiễm biến chứng của bệnh, cũng không có dấu hiệu của biến chứng, bệnh trạng cũng không nghiêm trọng bằng Hoắc Chí Cao.
Có thể cho bọn họ thử một lần.
“Dù sao cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, em còn chưa có uống xong, cho chị một chút cũng không sao, nhưng mà, chị gái Nghiêm à , em đây cũng xin nói lời tục tĩu, đây là tự chị xin, có hiệu quả hay không thì em cũng không biết,
Hơn nữa lúc em uống loại thuốc này thì cả một ngày đều tiêu chảy nôn mửa, em nói là lỡ như nó không có hiệu quả, hoặc là đứa trẻ nhà chị cũng tiêu chảy mà xảy ra vấn đề, chị cũng không nên trách tội trên đầu em.”
Thẩm Hoa Nùng nói câu: “Trước tiên anh cứ từ từ đã, lát nữa tôi ra ngoài rồi lại nói.” Sau đó cô trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Nhanh như vậy đã để anh ta đoán được loại dược liệu, mà đã xét nghiệm ra rồi, cô còn lấy được chỗ tốt nào chứ?
Đồ vật lấy được quá dễ dàng liền không trân quý.
Có lẽ có người sẽ nói, sớm một phút làm ra thuốc thì có thể cứu sống thêm mấy mạng người.
Nhưng người khác có thể có mạng sống, cô và hai cha con Thẩm Khắc Cần sẽ phải nai lưng đi dọn phân ở công xã Hồng Tinh, tay không tấc sắt đối mặt với sự trả đũa của Hoắc Đình, chỉ có chờ chết mà thôi.
Không có chỗ tốt, thì tất cả không phải bàn nữa.
Kỷ Vi Dân ở bên ngoài gấp gáp đi tới đi lui, canh giữ ở trước cửa nhà vệ sinh mà lòng nóng như lửa đốt.
Mà trong nhà vệ sinh lại là một cảnh tượng khác.
Có mấy người phụ nhân đi theo Thẩm Hoa Nùng vào trong.
Ngoại trừ Viên Thu Phân, có thêm người phụ nữ trung niên ôm con mà Thẩm Hoa Nùng gặp được cuối cầu thang, còn có mấy người lạ mặt nữa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà ở trong nhà vệ sinh lúc này có năm người phụ nữ, thấy mọi người đều vây quanh Thẩm Hoa Nùng, tuy rằng không rõ nguyên do, lại cũng a dua, cùng nhau nhìn qua Thẩm Hoa Nùng, đem cô vây quanh ở giữa.
Thẩm Hoa Nùng quét một vòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhà vệ sinh trong bệnh viện xả nước tự động, tuy rằng so với ở nông thôn đi hai đầu bờ ruộng thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nơi này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì cho cam đi.
Hiện tại cũng bất chấp được nhiều như vậy.
Theo lý thuyết mà nói, Viên Thu Phân và Thẩm Hoa Nùng là quen thuộc nhất, nhưng cô ta chỉ nhấp miệng dáng vẻ muốn nói chuyện, nhưng lại sợ Thẩm Hoa Nùng nghĩ chính mình chủ động đi theo cô để chào hỏi nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng cười lạnh, một người phụ nữ không có quyền lên tiếng trong nhà mình, cô mới lười để ý tới cô ta.
Ngược lại là Nghiêm Mãn Hương. người phụ nữ ôm con mà Thẩm Hoa Nùng có gặp mặt lại mở miệng trước.
“Em gái à, chị họ nghiêm, đến từ nhà họ Lỗ, đại đội một thôn Đàm Hương của công xã Vĩnh An, nhà chồng chị họ lỗ, em xem đây là thư giới thiệu của chị.”
Thẩm Hoa Nùng không nhận, chỉ liếc mắt một cái, đối phương muốn nói gì trong lòng cô đều biết rõ ràng.
“Chị gái Nghiêm , chị có việc gì sao?”
Nghiêm Mãn Hương tiếp tục nói: “Vừa rồi mấy lời của bác sĩ Kỷ kia nói chị đều nghe thấy rồi, có phải là loại thuốc kia của em thật sự có hiệu quả hay không?”
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng nói, đương nhiên đúng vậy, hiệu quả diệt virus sốt rét là trăm phần trăm nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài miệng lại do dự nói: “Có hiệu quả hay không em thật đúng là không biết, bệnh viện này cũng chưa có xác định mà, nhưng mà trong hai ngày này trong nhà em không có ai, chính mình lại không có sức lực, nên không có nấu cơm, buổi sáng chỉ ăn chút cháo trắng thả đường đỏ, ngoại trừ cái đó, cũng chỉ có này mấy ngụm thuốc này, cũng không ăn thêm cái gì.”
Nghiêm Mãn Hương và mọi người đều sáng rỡ hai mắt.
Tuy nhiên đa số mọi người đều giữ thái độ quan sát thêm, chỉ có Nghiêm Mãn Hương tiến lên.
“Vậy hẳn là tác dụng của vây xem rồi! Em gái, em xem có thể thương xót chút không, cho chị một chút? Chị thấy chai nước của em cũng còn không ít, chị đưa tiền mua lại của em, còn có phiếu gạo, đều được, trứng gà chị mang theo đều cho em.
Đứa trẻ nhà chị chống cự không nổi nữa, bệnh viện cũng nói chỉ có thể dùng thuốc đặc trị, lại chờ đợi cũng gắng không được bao lâu, nói ra không sợ em chê cười, nhà bọn chị cũng không đủ tiền để đi tỉnh thành chữa bệnh.”
Nói nói, lại lấy từ trong túi ra giấy chẩn bệnh cho Thẩm Hoa Nùng xem, “Chị thật là không có cách nào khác......”
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua, là do Hoàng Linh Yến viết, chữ của cô ấy rất đoan chính tinh tế, vừa xem đã hiểu ngay.
Bệnh sốt rét ác tính, vẫn chưa nhiễm biến chứng của bệnh, cũng không có dấu hiệu của biến chứng, bệnh trạng cũng không nghiêm trọng bằng Hoắc Chí Cao.
Có thể cho bọn họ thử một lần.
“Dù sao cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, em còn chưa có uống xong, cho chị một chút cũng không sao, nhưng mà, chị gái Nghiêm à , em đây cũng xin nói lời tục tĩu, đây là tự chị xin, có hiệu quả hay không thì em cũng không biết,
Hơn nữa lúc em uống loại thuốc này thì cả một ngày đều tiêu chảy nôn mửa, em nói là lỡ như nó không có hiệu quả, hoặc là đứa trẻ nhà chị cũng tiêu chảy mà xảy ra vấn đề, chị cũng không nên trách tội trên đầu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro