Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Đắm Chìm 3

Đào Hoa Lộ

2024-10-18 20:10:25

“Được, đã nhớ kỹ, không thể nấu, chỉ có thể giã nát và uống lạnh, hiện tượng tiêu chảy đều là bình thường, nghiêm trọng thì phải đưa đi bệnh viện, cảm tạ nhé em gái.”

Chờ sau khi cô dặn dò đủ rồi, cũng đã đến nơi.

Lúc này, trời cũng nhá nhem tối, đúng là thời điểm nông dân kết thúc một ngày làm việc vất vả và trở về nhà..

Thấy Thẩm Hoa Nùng ngồi trên xe lừa trở về trở về, thái độ người trên xe đối với cô còn rất tốt, không ít thôn dân còn kinh ngạc duỗi cổ nhìn về phía bên này.

Thẩm Hoa Nùng ở trong đám người tìm được đội trưởng Hoắc Quốc An, vội vội vàng vàng hô “Dừng xe”, sau đó nhanh chóng nói với Hoắc Quốc An về chuyện ngải hoa vàng.

Không có đạo lý để người bên ngoài thôn đều biết cả, thôn của mình lại không biết đến.

Cho dù thái độ của bọn họ với nhà họ Thẩm trước nay hoàn toàn không thể nói là hữu hảo, Thẩm Hoa Nùng hiện giờ cũng chỉ có thể vừa cắn răng vừa cười.

Cho nên nói, bạch liên hoa cũng không phải dễ làm như vậy!

“…… trước kia là vì chưa xác định nên không dám nói bậy, cha tôi đã nói phải rất thận trọng, không thể coi thường mạng người, hôm nay bác sĩ Kỷ của bệnh viện nhân dân nói là có hữu hiệu……”

Có một người trên xe lừa đứng ra làm chứng, vẻ mặt Hoắc Quốc An đầy vẻ trịnh trọng gật gật đầu: “Tôi đã biết.”

Tin tức đã truyền đạt xong, còn về việc sau này Hoắc Quốc An sẽ làm tuyên truyền, liền không cần Thẩm Hoa Nùng phải nhọc lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên có thể dự kiến được là, hôm nay người bệnh có mặt ở bệnh viện nhân dân thị xã đều đến từ các làng quê nhỏ ở thị xã Cánh, tin tức này sẽ lan truyền bằng tốc độ chóng mặt tới mọi ngóc ngách của những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề từ căn bệnh ở thị xã Cánh.

Còn có cả cô con gái của cán bộ cao cấp như Trương Tiểu Hồng nữa, nghe nói cha cô ấy là lãnh đạo cao cấp của thị xã…… trong lòng Thẩm Hoa Nùng thấy đáng tiếc vì hiện giờ chưa có internet, cũng không có thế lực thuỷ quân(.), tuy nhiên, trong lòng cô cũng chắc chắn, tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới nơi khác thôi.

(*) Thủy quân là một nhóm người được thuê để làm theo mục đích của người thuê. Những người này được trả tiền để "làm ngập" các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác, cũng có thể là lăng xê, quảng cáo,…

Trên xấp giấy mà cô viết cũng có để lại địa chỉ, cũng sẽ theo tin tức này mà lan truyền đi khắp nơi.

Cái này mới là điểm quan trọng nhất!

Thẩm Hoa Nùng cảm tạ thôn dân xã khác đã nhiệt tình đưa cô về, sau khi về đến nhà cô liền nằm xoài trên giường, trong lòng tính toán dự định chờ một lát mới đi nấu ăn tắm rửa, nào biết, vừa nhắm mắt thì trực tiếp ngủ luôn, sau đó vẫn là bị đói tỉnh.

Cũng không biết là đã mấy giờ rồi, tuy nhiên thật sự là quá đói bụng, thuốc tối nay cũng còn chưa có uống, cô tùy tiện búi tóc cao sau đầu, sau đó thắp đèn dầu lên.

Chờ khi cô mở cửa chuẩn bị đi phòng bếp lại phát hiện chỗ giếng trời có người.

Hôm qua mới bị dọa một trận, hôm nay lại là bị dọa đến bức bay sạch cơn ngái ngủ, cho dù cô cũng học chút quyền anh, nhưng cũng không có gan lớn như vậy.

Thẩm Hoa Nùng âm thầm cầm chắc chốt cửa ở trong tay, trầm giọng quát: “Ai? Ai đang ở đó?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Minh Trạch đi ra từ sau bóng cây quýt cạnh giếng trời: “Tao .”

Thẩm Hoa Nùng thở phào một hơi: “Anh , là anh à, anh thật là khiến em sợ muốn chết, đến đây lúc nào thế, tại sao lại không gõ cửa hả?”

Thẩm Minh Trạch thấp giọng nói: “Gõ cửa á? Tao còn sợ cái gậy lớn của mày bay ra đánh tao một trận ấy.”

Thẩm Hoa Nùng: “…… anh, anh nhất định phải dùng mấy lời này nói với em à? Cứ lôi lại chuyện cũ ra nói thì có thú vị gì sao?”

Mọi người đều đã là người sắp chết tới nơi rồi, cũng không thể vui vẻ hòa thuận ở chung à?

Thẩm Minh Trạch hừ một tiếng, cũng không nói dong dài, chỉ hỏi: “Hôm nay mày đã đi bệnh viện à? Bác sĩ nói như thế nào? Bệnh tình thế nào?”

Trên mặt Thẩm Hoa Nùng mang theo ý cười, “Anh đang lo lắng cho em đấy à?”

Thanh niên kia tức giận đến mắt trợn trắng, nói: “Ai lo lắng cho mày, nếu không phải cha một hai bắt tao phải tới hỏi một chút, tao mới lười đến đây, mày cho rằng cả ngày tao đều nhàn rỗi như mày à.”

Thẩm Hoa Nùng cũng không thèm để ý, vẫn là dáng vẻ em hiểu mà, anh không cần thừa nhận cũng không sao.

Dáng vẻ này khiến Thẩm Minh Trạch tức tối không chịu nổi.

“Em đã tốt lên nhiều lắm rồi, bệnh tình không phải là rất nghiêm trọng, anh nói lại với cha bảo ông ấy đừng lo lắng, hôm nay bệnh viện cũng đã chứng thực cây ngải hoa vàng kia thật sự có tác dụng.” Cô vừa nói hết lời, cũng hạ xuống chốt cửa trong tay, “Anh, anh vào đây ngồi một lát đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Số ký tự: 0