Đính Hôn 3
Đào Hoa Lộ
2024-10-18 20:10:25
Thẩm Minh Trạch ừ một tiếng, nhìn em gái vào cửa, nhìn trong phòng một lần nữa lại sáng đèn thì mới nhanh chóng rời đi, lại lần mò tới dốc cạnh sông, ném lại Lý Bảo Gia ở chỗ này rồi vội vàng mà đi.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong thôn đột nhiên có tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Lý Bảo Gia cái đồ chó khốn kiếp, tôi đã nói rồi hắn không phải thứ tốt lành gì mà, cho dù đã là phó đội trưởng thì từ trong xương hắn vẫn là một tên lưu manh du thủ du thực đáng chết.
Hiện tại thì hay rồi, nhưng xem như kẻ ác phải đền tội, lần này đến lúc tên lưu manh như hắn phải trả giá rồi chứ? Hắn làm sao dám làm chuyện đó với một cô bé 7 tuổi như Bành Xảo Anh chứ, nhắc tới đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Chủ nhiệm Hà của công xã hơn nửa đêm đã tới nhà của Lý Bảo Gia nhỉ, còn ôm vợ Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi trần truồng rồi ở trong phòng phóng đãng nữa đó, đã vậy vừa vặn bị Bảo Hương đi tiểu đêm đụng phải!
Các người đoán xem đây là chuyện thế nào, Lý Bảo Hương nhà người ta nửa đêm như thế nào lại chạy tới phòng anh trai ở bên cạnh nhỉ?”
“Muốn để tôi nói, thì những người này đều nên cho ăn đạn đồng đi thôi! Miễn cho bại hoại không khí của đại đội chúng ta!”
“......”
Thẩm Hoa Nùng mới vừa gạt đi phần nước trong, lấy ra một phần tinh bột kiều mạch đã lắng xuống nguyên một ngày, tráng qua một lớp dầu mỏng vào nồi rồi hấp, liền nghe được phía sau nhà truyền tới từng đợt ồn ào, càng lúc càng huyên náo.
Cô rất nhanh đã phân biệt rõ, hiện tại giọng nói lớn nhất ngăn chặn ồn ào của mọi người là Tưởng Hồng Mai vợ của Hoắc Quốc Bình.
Cửa trước của nhà Hoắc Quốc Bình cũng là cửa sau của căn phía tây nhà Hoắc Đình, câu đối nằm ở cả hai bên cánh cửa, hai nhà cũng là thân thích chưa quá năm đời.
Nghe được tiếng nói đầy căm phẫn của Tưởng Hồng Mai, Thẩm Hoa Nùng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mặt mày hớn hở, vui sướng khi người gặp họa của đối phương.
Rốt cuộc hôm nay một lưới bắt được hết mấy tên, chủ nhiệm công xã Hà Thắng Lợi, Lý Bảo Gia, vợ của Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi, đều là đám người Tưởng Hồng Mai chướng mắt, mấy người này ở thôn Hạ Loan cũng không coi người trong gia tộc họ Hoắc ra gì.
Hà Thắng Lợi thân là chủ nhiệm, cũng là ‘hoàng đế’ của công xã Hồng Tinh, nhưng mà không phải hoàng đế người địa phương, hắn là người từ phía trên điều xuống, không thiếu ít lần còn hô quát răn dạy những người đàn ông lớn tuổi trong thôn giống như nhãi con, nhưng không có cách nào khác, người ta là quan to, gắt gao đè nặng bọn họ.
Mà Lý Bảo Gia được Hà Thắng Lợi coi trọng, cứ vậy mà một đường lên chức phó đội trưởng, chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Thôn Hạ Loan hơn phân nửa nhà đều mang họ Hoắc, đột nhiên lòi ra một tên lưu manh siêng ăn lười làm như Lý Bảo Gia, người này không có bản lĩnh lại được ngồi lên chức cao, hiện tại còn đè đầu cưỡi cổ luôn cả cấp trên của hắn là Hoắc Quốc An, người mang họ Hoắc sẽ nghĩ như thế nào?
Vợ của Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi cũng không phải người quê gốc ở thôn, cùng người trong thôn lui tới cũng không nhiều lắm, nhưng Tưởng Hồng Mai liền không quen nhìn thái độ của kênh kiệu nhìn ai cũng bằng nửa con mắt của đối phương.
“Ngày thường làm như là cô ta có bản lĩnh lắm vậy, còn không phải là loại đàn bà dâm đãng thôi sao, tự xem bản thân là hạ tiện, tôi đã nói cái tên Lý Bảo Gia kia nửa điểm bản lĩnh không có, Hà Thắng Lợi sao có thể nâng hắn lên được chứ?
Còn để hắn cưới Lưu Thúy Chi làm vợ, Lưu Thúy Chi kia tuy rằng làm người chẳng ra gì, nhưng xem có vẻ là xứng đôi vừa lứa với tên Lý Bảo Gia.”
“Hoá ra Lưu Thúy Chi người ta là người của Hà Thắng Lợi, Hà Thắng Lợi đề bạt Lý Bảo Gia đây là để bù đắp cho vợ bé của mình thôi, Lý Bảo Gia kia là tên ngu ngốc đầu mọc cỏ xanh, cũng không được chiếm được chỗ tốt nào.”
“Là do ông không có đi xem nha, xướng tuồng còn không có được xuất sắc như họ đâu.” Tưởng Hồng Mai nói mà bản thân còn nhịn không được vui vẻ cười trước, “Bên nhà họ Lý vừa mới nháo lên, phía thôn Thượng Loan đã chạy lại đây rồi, lại cùng lúc nhập bọn với nhau!”
Hiện tại tiền đồ của Hà Thắng Lợi và Lý Bảo Gia khẳng định là mất trắng, Tưởng Hồng Mai cũng không sợ hãi cái gì, âm thanh quang quác cao vút hơn hẳn những người khác.
“Nhưng mà chỉ khổ cái đứa bé gái kia, đời này dính phải việc này xem như xui xẻo tột cùng, về sau nên bàn chuyện hôn sự thế nào đây!”
Thẩm Hoa Nùng trào phúng cười, chuyện càng xuất sắc hơn còn ở phía sau đó!
Bị bắn ư?
Lý Bảo Gia quả thật sẽ bị xử bắn!
Thẩm Minh Trạch giương mắt nhìn qua em gái, nhăn mày, bực bội thả thêm củi vào lòng bếp, khuôn mặt được ánh lửa hồng nhạt hắt lên có chút rối rắm, do dự một hồi, anh vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng: “Nùng Nùng tại sao em lại biết được những việc này?”
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong thôn đột nhiên có tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Lý Bảo Gia cái đồ chó khốn kiếp, tôi đã nói rồi hắn không phải thứ tốt lành gì mà, cho dù đã là phó đội trưởng thì từ trong xương hắn vẫn là một tên lưu manh du thủ du thực đáng chết.
Hiện tại thì hay rồi, nhưng xem như kẻ ác phải đền tội, lần này đến lúc tên lưu manh như hắn phải trả giá rồi chứ? Hắn làm sao dám làm chuyện đó với một cô bé 7 tuổi như Bành Xảo Anh chứ, nhắc tới đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Chủ nhiệm Hà của công xã hơn nửa đêm đã tới nhà của Lý Bảo Gia nhỉ, còn ôm vợ Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi trần truồng rồi ở trong phòng phóng đãng nữa đó, đã vậy vừa vặn bị Bảo Hương đi tiểu đêm đụng phải!
Các người đoán xem đây là chuyện thế nào, Lý Bảo Hương nhà người ta nửa đêm như thế nào lại chạy tới phòng anh trai ở bên cạnh nhỉ?”
“Muốn để tôi nói, thì những người này đều nên cho ăn đạn đồng đi thôi! Miễn cho bại hoại không khí của đại đội chúng ta!”
“......”
Thẩm Hoa Nùng mới vừa gạt đi phần nước trong, lấy ra một phần tinh bột kiều mạch đã lắng xuống nguyên một ngày, tráng qua một lớp dầu mỏng vào nồi rồi hấp, liền nghe được phía sau nhà truyền tới từng đợt ồn ào, càng lúc càng huyên náo.
Cô rất nhanh đã phân biệt rõ, hiện tại giọng nói lớn nhất ngăn chặn ồn ào của mọi người là Tưởng Hồng Mai vợ của Hoắc Quốc Bình.
Cửa trước của nhà Hoắc Quốc Bình cũng là cửa sau của căn phía tây nhà Hoắc Đình, câu đối nằm ở cả hai bên cánh cửa, hai nhà cũng là thân thích chưa quá năm đời.
Nghe được tiếng nói đầy căm phẫn của Tưởng Hồng Mai, Thẩm Hoa Nùng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mặt mày hớn hở, vui sướng khi người gặp họa của đối phương.
Rốt cuộc hôm nay một lưới bắt được hết mấy tên, chủ nhiệm công xã Hà Thắng Lợi, Lý Bảo Gia, vợ của Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi, đều là đám người Tưởng Hồng Mai chướng mắt, mấy người này ở thôn Hạ Loan cũng không coi người trong gia tộc họ Hoắc ra gì.
Hà Thắng Lợi thân là chủ nhiệm, cũng là ‘hoàng đế’ của công xã Hồng Tinh, nhưng mà không phải hoàng đế người địa phương, hắn là người từ phía trên điều xuống, không thiếu ít lần còn hô quát răn dạy những người đàn ông lớn tuổi trong thôn giống như nhãi con, nhưng không có cách nào khác, người ta là quan to, gắt gao đè nặng bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Lý Bảo Gia được Hà Thắng Lợi coi trọng, cứ vậy mà một đường lên chức phó đội trưởng, chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Thôn Hạ Loan hơn phân nửa nhà đều mang họ Hoắc, đột nhiên lòi ra một tên lưu manh siêng ăn lười làm như Lý Bảo Gia, người này không có bản lĩnh lại được ngồi lên chức cao, hiện tại còn đè đầu cưỡi cổ luôn cả cấp trên của hắn là Hoắc Quốc An, người mang họ Hoắc sẽ nghĩ như thế nào?
Vợ của Lý Bảo Gia là Lưu Thúy Chi cũng không phải người quê gốc ở thôn, cùng người trong thôn lui tới cũng không nhiều lắm, nhưng Tưởng Hồng Mai liền không quen nhìn thái độ của kênh kiệu nhìn ai cũng bằng nửa con mắt của đối phương.
“Ngày thường làm như là cô ta có bản lĩnh lắm vậy, còn không phải là loại đàn bà dâm đãng thôi sao, tự xem bản thân là hạ tiện, tôi đã nói cái tên Lý Bảo Gia kia nửa điểm bản lĩnh không có, Hà Thắng Lợi sao có thể nâng hắn lên được chứ?
Còn để hắn cưới Lưu Thúy Chi làm vợ, Lưu Thúy Chi kia tuy rằng làm người chẳng ra gì, nhưng xem có vẻ là xứng đôi vừa lứa với tên Lý Bảo Gia.”
“Hoá ra Lưu Thúy Chi người ta là người của Hà Thắng Lợi, Hà Thắng Lợi đề bạt Lý Bảo Gia đây là để bù đắp cho vợ bé của mình thôi, Lý Bảo Gia kia là tên ngu ngốc đầu mọc cỏ xanh, cũng không được chiếm được chỗ tốt nào.”
“Là do ông không có đi xem nha, xướng tuồng còn không có được xuất sắc như họ đâu.” Tưởng Hồng Mai nói mà bản thân còn nhịn không được vui vẻ cười trước, “Bên nhà họ Lý vừa mới nháo lên, phía thôn Thượng Loan đã chạy lại đây rồi, lại cùng lúc nhập bọn với nhau!”
Hiện tại tiền đồ của Hà Thắng Lợi và Lý Bảo Gia khẳng định là mất trắng, Tưởng Hồng Mai cũng không sợ hãi cái gì, âm thanh quang quác cao vút hơn hẳn những người khác.
“Nhưng mà chỉ khổ cái đứa bé gái kia, đời này dính phải việc này xem như xui xẻo tột cùng, về sau nên bàn chuyện hôn sự thế nào đây!”
Thẩm Hoa Nùng trào phúng cười, chuyện càng xuất sắc hơn còn ở phía sau đó!
Bị bắn ư?
Lý Bảo Gia quả thật sẽ bị xử bắn!
Thẩm Minh Trạch giương mắt nhìn qua em gái, nhăn mày, bực bội thả thêm củi vào lòng bếp, khuôn mặt được ánh lửa hồng nhạt hắt lên có chút rối rắm, do dự một hồi, anh vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng: “Nùng Nùng tại sao em lại biết được những việc này?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro