Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Gọi Điện Thoại...

Đào Hoa Lộ

2024-10-18 20:10:25

Ngay từ đầu, là Trương Tiểu Hồng tò mò hỏi một câu về kết quả nghiên cứu bên phía Kỷ Vi Dân, Tô Cương vừa mới nói qua, Trương Tiểu Hồng liền cầm lòng không đậu mà khen Kỷ Vi Dân một câu.

Tôn Cương lập tức chua chát nói, “Vẫn là do có thiết bị tốt, bộ thiết bị kia là được bệnh viện đặc biệt chuyển về từ tỉnh lị, chỉ là để cho mình cậu ta vận hành, đổi là người khác cũng có thể làm được.”

Nói đến bộ thiết bị kia……

Đúng là trùng hợp, bộ thiết bị kia đúng là bộ thiết bị tinh vi do Thẩm Khắc Cần năm đó ra nước ngoài du học trăm cay ngàn đắng mang trở về, ở quốc nội cũng là đứng đầu.

Nghe ý tứ của bọn họ, bên phía thị xã đang muốn thành lập một tổ chuyên khoa nghiên cứu về bệnh sốt rét, ngoại trừ những tinh anh của bệnh viện, còn điều động tinh anh và thiết bị chuyên khoa của tỉnh lị, cả các thị trấn gần đây về nghiên cứu.

Tuy nhiên, cái này cũng không phải là trọng điểm mà Thẩm Hoa Nùng chú ý, trọng điểm ở chỗ Tôn Cương thuận miệng nói mấy lời về chủ nhân của những thiết bị kia, cũng là Thẩm Khắc Cần.

“Thẩm Khắc Cần này nghe nói y thuật cũng không tồi, ngoại khoa cùng chế thuốc đều có chút tài năng, đáng tiếc chính là đạo đức bại hoại, bác sĩ mà chỉ một lòng vơ vét tiền, căn bản không màng số chết của người bệnh, không hề có y đức đáng nói, chỉ bôi nhọ nhân viên y tế như chúng ta, là nỗi nhục của người làm bác sĩ chúng tôi.

Nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không……”

Blah blah.

Trương Tiểu Hồng ấy à, cũng là nhàn rỗi đến nhàm chán, liền tò mò hỏi thăm bát quái.

Tôn Cương đã có sẵn tính thích khoe khoang thêm khoe khoang, liền nói lan man sang chuyện này, chẳng qua nói toàn là mấy lời nói dối, vô căn cứ nhét chữ vào mồm người mà anh ta góp nhặt được từ cánh báo chí đăng tin sau khi Thẩm Khắc Cần bị bắt đi thẩm tra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà sự thật là như thế nào?

Lúc trước có một lão nông bị sừng trâu đâm thủng bụng, lại bị giẫm nát chân, ở bệnh viện nhỏ kéo dài hai ngày mới đưa đến trước mặt Thẩm Khắc Cần.

Thẩm Khắc Cần đưa ra phương án trị liệu là cắt chân, nhưng người bệnh là trụ cột của cả nhà, vẫn kiên trì không chịu cắt chân.

Ông ta không đồng ý, mà người nhà cũng sống chết không chịu ký tên lên đơn đồng ý phẫu thuật.

Thẩm Khắc Cần chỉ có thể đề nghị bọn họ đi bệnh viện khác.

Sau đó cả nhà người kia đi rồi, đổi qua một bệnh viện khác, nhưng cuối cùng người kia vẫn là chết.

Cũng không biết là có vị bác sĩ cố ý, hay là vô tình, dù sao chính là có hai người như vậy, lắm mồm nói ra một câu: “Nếu các người đi tìm bác sĩ ngoại khoa Thẩm Khắc Cần nói không chừng còn giữ được mạng, ông ta là chuyên gia về phương diện này.”

Sau đó người nhà người chết chạy tới gây sự với Thẩm Khắc Cần, trách ông ấy thấy chết mà không cứu.

Vừa lúc gặp phải phong trào cả nước gióng trống khua chiêng bắt phần tử xấu, Thẩm Khắc Cần bị bắt đi điều tra, tiếp theo, dưới sự gây rối của gia đình người bệnh cùng tin tức của đám phóng viên xấu xa thích bẻ cong sự thật, Thẩm Khắc Cần liền biến thành một bác sĩ xấu xa chỉ quan tâm tới tiền tài, xem mạng người như cỏ rác, thấy chết mà không cứu.

Sau đó tuy rằng Thẩm Khắc Cần vẫn được thả ra, nhưng mà cánh báo chí lại không có khôi phục danh dự cho ông, Thẩm Khắc Cần vẫn bị mất đi chức vụ, cũng nhận được sự giúp đỡ của bạn bè rồi tới thôn Hạ Loan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chuyện cũ đã qua, việc đã đến nước này, Thẩm Hoa Nùng ngoại trừ việc thổn thức một tiếng, thật ra cũng không có cảm xúc gì quá lớn.

Lại khôi phục thanh danh một lần nữa là được, cô hiện tại không phải đang làm hay sao.

Đối với việc làm của Thẩm Khắc Cần, có lẽ có người cảm thấy ông ấy không đúng, nếu ông ấy có thể kiên trì hơn một chút, nói không chừng đã có thể cứu được một mạng người, nhưng mà Thẩm Hoa Nùng lại cảm thấy ông ấy cũng không sai.

Hơn nữa cô cảm thấy Tôn Cương là một người công tác trong ngành y tế, cho dù tam quan của anh ta và Thẩm Khắc Cần bất đồng, có thể nghi ngờ việc làm của Thẩm Khắc Cần, nhưng không nên thiếu sót hai thứ cơ bản nhất là năng lực phán đoán cùng lương tâm.

Mọi người đều chung một ngành chữa bệnh cứu người, gặp được loại tình huống này sẽ khó xử như thế nào, trong lòng anh ta không rõ hay sao!

Nhưng mà ——

“……hành vi ti tiện đến như vậy…… cho dù y thuật có cao đến đâu cũng không thể để ông ta quay lại bệnh viện, một mẩu cứt chuột phá hỏng một nồi cháo! Loại người này chặt tay ông ta đi để ông ta không cầm nổi dao phẫu thuật nữa vẫn còn là nhẹ!”

Tôn Cương nói đến nước miếng tung bay, chính nghĩa lẫm liệt.

“Rất đáng tiếc cho một người bác sĩ.” Trương Tiểu Hồng nhìn nước miếng tung bay trong không khí, lùi về sau vài bước.

Tôn Cương không hề có cảm giác gì.

Trương Tiểu Hồng không thể nhịn được nữa, ghét bỏ cắt ngang lời lải nhải của anh ta, mắt thấy đối phương còn muốn tiếp tục mở miệng, cô ấy mất kiên nhẫn: “Mặc kệ nói như thế nào ông ấy cũng là người có tài thật sự đi, ông ấy là chuyên gia chế thuốc, nếu có thể chuyên tâm nghiên cứu và chống được bệnh sốt rét cũng là thêm một phần sức mạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Số ký tự: 0