Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão
Không Cần Nhẫn...
Lam Bạch Cách Tử
2024-09-21 23:02:14
“Cô tìm tôi có việc gì?”
“Tôi đã biết được bí mật của anh rồi, anh nói thử xem nếu tôi nói chuyện này ra ngoài thì anh sẽ thế nào đây?”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Lấy tôi, chỉ cần anh lấy tôi, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật này!”
Đột nhiên, núi đồi sạt lở.
....
Không biết qua bao lâu, mí mắt của cô gái bị chôn dưới đống bùn khẽ động.
Từ trong bùn đất bò ra ngoài, Tống Sở thoát được cảm giác suýt nữa là nghẹt thở này.
Cô đứng dậy đi tới nơi cách đó không xa, đào một tầng bùn lên, quả nhiên thấy phía dưới có một người đàn ông đang bị đè nặng.
Hóa ra ký ức luôn xuất hiện nhiều kia là thật, cô chết vào mạt thế, không ngờ có thể trở thành một người khác rồi còn được tiếp tục sống.
Thấy người đàn ông ở trên mặt đất, Tống Sở băn khoăn không biết có nên cứu hay không, sau đó sắc mặt lập tức biến sắc, không gian của cô đột nhiên biến thành một gian phòng thí nghiệm, mà gian phòng thí nghiệm này lại chính là nơi cô đã nghiên cứu mọi thứ mình dùng ở khoảng thời gian kia.
Vậy mà lại theo cô đi tới đây sao? Cô dùng tinh thần lực của mình để dò xét, phát hiện nơi này chỉ có một nửa.
Phòng thí nghiệm của cô được chia làm hai bộ phận, một nửa là thư viện nhỏ, nửa kia là nơi đặt đủ các loại thiết bị và vật thí nghiệm.
Cảm nhận tỉ mỉ một hồi, cô đột nhiên phát hiện ra nửa còn lại của phòng thí nghiệm, vậy mà lại chạy đến nằm trên thân người đàn ông kia rồi.
Tống Sở ngồi xổm xuống đưa tay ra lay người đàn ông, muốn để nửa kia của phòng thí nghiệm hợp về lại không gian nhưng lại thất bại.
Cô có cảm giác rất mãnh liệt rằng nếu muốn lấy lại đầy đủ gian phòng thí nghiệm kia thì chỉ còn cách là cứu người.
Lôi người lên từ mặt đất, cô dò xét hơi thở của anh, vẫn còn thở.
Nghĩ đến sức lực của bản thân trời sinh đã rất lớn, cô dùng sức cõng người đàn ông trên lưng, chạy nhanh về phía thôn làng.
Trên lưng có một người đàn ông trưởng thành nhưng Tống Sở không hề cảm thấy nặng, sức lực quả nhiên không hề giống người bình thường, tốt lắm!
...
Tống Sở tới được trạm y tế, đặt Cố Việt ở trên lưng xuống giường: “Mau, cứu người đi!”
Thôn y thấy mấy người dính đầy bùn đất chạy vào còn đang ngẩn người, nghe thấy được giọng nói lại càng run lên, đây không phải là nữ chủ thôn sao?
“Nhìn tôi làm gì? Mau cứu người đi!” Tống Sở chỉ có được trí nhớ ban đầu của bản thân, con người cũ vẫn chưa mất đi nên hung hăng trừng mắt nhìn thôn y.
Con người của nữ chủ thôn vốn không tốt lành gì, muốn đến thế nào thì đến, không cần nhẫn nhịn điều gì, cô thích là được!
Thôn y lập tức giật mình một cái, chạy nhanh tới kiểm tra người đang nằm trên giường: “Chân trái anh ta bị thương, chạm vào người thấy hình như hơi bị sốt!”
Tống Sở vẫy vẫy tay: “Vậy thì mau chữa đi!”
Thôn y vội vã mang tới một cốc nước và một viên thuốc, muốn giúp Cố Việt uống thuốc.
Cố Việt lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, anh mở to mắt nói: “Để tôi tự uống!”
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút dịu dàng rất dễ nghe, Tống Sở không khỏi nhìn về phía anh.
Lúc này trên mặt người kia dính toàn bùn đất, không nhìn ra được khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng đôi mắt lại vô cùng thâm sâu không thấy đáy, tựa như muốn hút hồn người khác vào đôi mắt ấy.
Cô nghĩ đây chắc không phải một người đàn ông bình thường.
Cố Việt cũng ngẩng đầu nhìn Tống Sở, sự ham mê ăn nói lỗ mang trong mắt cô giờ đã tan biến rồi, chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Ký ức của anh quay lại lúc trước, cô gái này muốn đe dọa cưỡng ép anh lấy cô ta, tiếp đến đất đá đột nhiên đổ sụp xuống nhấn chìm bọn họ.
Bây giờ anh đang ở trạm y tế, như này có thể hiểu là cô vừa cứu anh sao?
Thôn y thấy anh tỉnh lại rồi thì nhẹ nhàng thở phào, thấy bộ dáng hai người như thế này chắc là bị trượt xuống bùn rồi, gần đây mưa rất nhiều nên thường xuyên phát sinh chuyện này, chỉ bị thương như vậy thì cũng chưa quá nghiêm trọng.
Ông ấy dặn dò Cố Việt: “Chân của cậu bị thương rồi, may mà chưa bị gãy, trở về nhà thì chườm nóng, tôi sẽ đưa cậu ít rượu thuốc để hằng ngày bôi vào vết thương, trong vòng nửa tháng tốt nhất không nên đi ra ngoài làm việc, nếu không sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Tôi đã biết được bí mật của anh rồi, anh nói thử xem nếu tôi nói chuyện này ra ngoài thì anh sẽ thế nào đây?”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Lấy tôi, chỉ cần anh lấy tôi, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật này!”
Đột nhiên, núi đồi sạt lở.
....
Không biết qua bao lâu, mí mắt của cô gái bị chôn dưới đống bùn khẽ động.
Từ trong bùn đất bò ra ngoài, Tống Sở thoát được cảm giác suýt nữa là nghẹt thở này.
Cô đứng dậy đi tới nơi cách đó không xa, đào một tầng bùn lên, quả nhiên thấy phía dưới có một người đàn ông đang bị đè nặng.
Hóa ra ký ức luôn xuất hiện nhiều kia là thật, cô chết vào mạt thế, không ngờ có thể trở thành một người khác rồi còn được tiếp tục sống.
Thấy người đàn ông ở trên mặt đất, Tống Sở băn khoăn không biết có nên cứu hay không, sau đó sắc mặt lập tức biến sắc, không gian của cô đột nhiên biến thành một gian phòng thí nghiệm, mà gian phòng thí nghiệm này lại chính là nơi cô đã nghiên cứu mọi thứ mình dùng ở khoảng thời gian kia.
Vậy mà lại theo cô đi tới đây sao? Cô dùng tinh thần lực của mình để dò xét, phát hiện nơi này chỉ có một nửa.
Phòng thí nghiệm của cô được chia làm hai bộ phận, một nửa là thư viện nhỏ, nửa kia là nơi đặt đủ các loại thiết bị và vật thí nghiệm.
Cảm nhận tỉ mỉ một hồi, cô đột nhiên phát hiện ra nửa còn lại của phòng thí nghiệm, vậy mà lại chạy đến nằm trên thân người đàn ông kia rồi.
Tống Sở ngồi xổm xuống đưa tay ra lay người đàn ông, muốn để nửa kia của phòng thí nghiệm hợp về lại không gian nhưng lại thất bại.
Cô có cảm giác rất mãnh liệt rằng nếu muốn lấy lại đầy đủ gian phòng thí nghiệm kia thì chỉ còn cách là cứu người.
Lôi người lên từ mặt đất, cô dò xét hơi thở của anh, vẫn còn thở.
Nghĩ đến sức lực của bản thân trời sinh đã rất lớn, cô dùng sức cõng người đàn ông trên lưng, chạy nhanh về phía thôn làng.
Trên lưng có một người đàn ông trưởng thành nhưng Tống Sở không hề cảm thấy nặng, sức lực quả nhiên không hề giống người bình thường, tốt lắm!
...
Tống Sở tới được trạm y tế, đặt Cố Việt ở trên lưng xuống giường: “Mau, cứu người đi!”
Thôn y thấy mấy người dính đầy bùn đất chạy vào còn đang ngẩn người, nghe thấy được giọng nói lại càng run lên, đây không phải là nữ chủ thôn sao?
“Nhìn tôi làm gì? Mau cứu người đi!” Tống Sở chỉ có được trí nhớ ban đầu của bản thân, con người cũ vẫn chưa mất đi nên hung hăng trừng mắt nhìn thôn y.
Con người của nữ chủ thôn vốn không tốt lành gì, muốn đến thế nào thì đến, không cần nhẫn nhịn điều gì, cô thích là được!
Thôn y lập tức giật mình một cái, chạy nhanh tới kiểm tra người đang nằm trên giường: “Chân trái anh ta bị thương, chạm vào người thấy hình như hơi bị sốt!”
Tống Sở vẫy vẫy tay: “Vậy thì mau chữa đi!”
Thôn y vội vã mang tới một cốc nước và một viên thuốc, muốn giúp Cố Việt uống thuốc.
Cố Việt lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, anh mở to mắt nói: “Để tôi tự uống!”
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút dịu dàng rất dễ nghe, Tống Sở không khỏi nhìn về phía anh.
Lúc này trên mặt người kia dính toàn bùn đất, không nhìn ra được khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng đôi mắt lại vô cùng thâm sâu không thấy đáy, tựa như muốn hút hồn người khác vào đôi mắt ấy.
Cô nghĩ đây chắc không phải một người đàn ông bình thường.
Cố Việt cũng ngẩng đầu nhìn Tống Sở, sự ham mê ăn nói lỗ mang trong mắt cô giờ đã tan biến rồi, chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Ký ức của anh quay lại lúc trước, cô gái này muốn đe dọa cưỡng ép anh lấy cô ta, tiếp đến đất đá đột nhiên đổ sụp xuống nhấn chìm bọn họ.
Bây giờ anh đang ở trạm y tế, như này có thể hiểu là cô vừa cứu anh sao?
Thôn y thấy anh tỉnh lại rồi thì nhẹ nhàng thở phào, thấy bộ dáng hai người như thế này chắc là bị trượt xuống bùn rồi, gần đây mưa rất nhiều nên thường xuyên phát sinh chuyện này, chỉ bị thương như vậy thì cũng chưa quá nghiêm trọng.
Ông ấy dặn dò Cố Việt: “Chân của cậu bị thương rồi, may mà chưa bị gãy, trở về nhà thì chườm nóng, tôi sẽ đưa cậu ít rượu thuốc để hằng ngày bôi vào vết thương, trong vòng nửa tháng tốt nhất không nên đi ra ngoài làm việc, nếu không sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro