[Thập Niên 70] Bắt Đầu Hù Dọa Kẻ Buôn Người, Quân Nhân Càn Quấy Lại Đáng Yêu
Bắt Kịp Xu Hướn...
2024-11-27 01:38:42
Khương Lê vận động gân cốt, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Không ai biết linh hồn bên trong đã thay đổi.
Cô gái yếu đuối ngày xưa sẽ không bao giờ quay trở lại.
"Tiểu Lê Lê, em yên tâm, chị sẽ báo thù cho em. Kiếp sau đừng làm người nhu nhược để bị bắt nạt nữa."
Vừa dứt lời, ngực cô nhói đau, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Cô biết, đó là chấp niệm của nguyên chủ. Từ nay về sau, cô sẽ sống tiếp thay nguyên chủ.
Trong căn nhà đất đổ nát.
Sau khi Vương Cương đuổi đàn em đi, liền lôi ra một gói "hàng ngon" rồi bắt đầu hút. Thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, nhưng những kẻ như anh ta thì không bao giờ thiếu tiền.
Mỗi lần trót lọt một chuyến hàng là anh ta có thể ăn chơi một thời gian dài. Nếu hôm nay không ra tay hơi mạnh thì cô gái xinh đẹp kia cũng sẽ không chết như vậy.
May mà có người đã trả tiền trước, nếu không thì đúng là công cốc.
Đang lúc anh ta lâng lâng như trên mây thì thấy một cô gái đứng trước giường đất.
Hơn nữa, trông còn khá quen mắt.
Anh ta dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt, bởi vì phòng anh ta thường không cho người ngoài vào, kể cả phụ nữ.
"Kekekeke...."
"Tôi chết thảm quá, trả mạng cho tôi..."
Khương Lê cố tình làm mình trông còn đáng sợ hơn cả ma, cô không tin không dọa chết được tên khốn này.
"Á!!!"
Vương Cương nhìn người phụ nữ lơ lửng trước mặt thì lập tức sợ tè ra quần, anh ta kinh hãi lùi lại: "Tôi không giết cô, đừng tìm tôi!"
"Kekeke, các người vừa ném tôi vào rừng sâu, bầy sói đã xé xác tôi, tôi chết thảm quá..."
Vương Cương: " Đừng lại gần tôi!"
Nhìn tên đàn ông tè dầm cả giường, Khương Lê khinh bỉ nhếch mép.
Giọng nói cô lạnh lùng, pha chút ma mị: "Ai sai khiến anh bắt tôi? Nói mau, nếu không tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục, vừa hay đường xuống hoàng tuyền khó đi, anh có thể dọn đường cho tôi."
Vương Cương thấy máu trên mặt con ma vẫn còn nhỏ giọt, mặt mày tái mét. Sau này nếu có ai nói trên đời không có ma, anh ta sẽ giết chết kẻ đó!
"Ma nữ đại nhân, chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, người bỏ tiền là ai thì chúng tôi cũng không biết, tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ, có giọng nói Bắc Kinh, còn lại thì thật sự không biết, xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý!"
Không ai biết linh hồn bên trong đã thay đổi.
Cô gái yếu đuối ngày xưa sẽ không bao giờ quay trở lại.
"Tiểu Lê Lê, em yên tâm, chị sẽ báo thù cho em. Kiếp sau đừng làm người nhu nhược để bị bắt nạt nữa."
Vừa dứt lời, ngực cô nhói đau, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Cô biết, đó là chấp niệm của nguyên chủ. Từ nay về sau, cô sẽ sống tiếp thay nguyên chủ.
Trong căn nhà đất đổ nát.
Sau khi Vương Cương đuổi đàn em đi, liền lôi ra một gói "hàng ngon" rồi bắt đầu hút. Thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, nhưng những kẻ như anh ta thì không bao giờ thiếu tiền.
Mỗi lần trót lọt một chuyến hàng là anh ta có thể ăn chơi một thời gian dài. Nếu hôm nay không ra tay hơi mạnh thì cô gái xinh đẹp kia cũng sẽ không chết như vậy.
May mà có người đã trả tiền trước, nếu không thì đúng là công cốc.
Đang lúc anh ta lâng lâng như trên mây thì thấy một cô gái đứng trước giường đất.
Hơn nữa, trông còn khá quen mắt.
Anh ta dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt, bởi vì phòng anh ta thường không cho người ngoài vào, kể cả phụ nữ.
"Kekekeke...."
"Tôi chết thảm quá, trả mạng cho tôi..."
Khương Lê cố tình làm mình trông còn đáng sợ hơn cả ma, cô không tin không dọa chết được tên khốn này.
"Á!!!"
Vương Cương nhìn người phụ nữ lơ lửng trước mặt thì lập tức sợ tè ra quần, anh ta kinh hãi lùi lại: "Tôi không giết cô, đừng tìm tôi!"
"Kekeke, các người vừa ném tôi vào rừng sâu, bầy sói đã xé xác tôi, tôi chết thảm quá..."
Vương Cương: " Đừng lại gần tôi!"
Nhìn tên đàn ông tè dầm cả giường, Khương Lê khinh bỉ nhếch mép.
Giọng nói cô lạnh lùng, pha chút ma mị: "Ai sai khiến anh bắt tôi? Nói mau, nếu không tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục, vừa hay đường xuống hoàng tuyền khó đi, anh có thể dọn đường cho tôi."
Vương Cương thấy máu trên mặt con ma vẫn còn nhỏ giọt, mặt mày tái mét. Sau này nếu có ai nói trên đời không có ma, anh ta sẽ giết chết kẻ đó!
"Ma nữ đại nhân, chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, người bỏ tiền là ai thì chúng tôi cũng không biết, tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ, có giọng nói Bắc Kinh, còn lại thì thật sự không biết, xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro