Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 24
2024-11-09 23:13:36
Khi đống đá nhỏ ném xong, Bối Bối cũng chơi đủ rồi, bé ôm hồ lô đi theo hai người Khương Chi Hoài tưới nước.
Thời tiết nóng bức, chạy loanh quanh trên ruộng có thể khiến người ta bị tan chảy dưới nắng nóng, Bối Bối ngồi phịch xuống ruộng, sau khi uống một chén nước thì núp trong bóng râm trên ruộng, ngẩng đầu nhìn trời nghỉ ngơi.
Những đám mây xanh trôi nổi trên trời, cực kỳ xinh đẹp, cũng không biết ba đang ở trên trời làm gì?
Có thể ăn mì xào mỗi ngày? Trứng gà? Thịt sao?
Bối Bối quan sát, lại nhớ đến người hàng xóm của tổ chuột đồng hôm qua vẫn chưa tìm được.
Bé nhìn xuống đất, chỗ hôm qua đào được đã bị chôn vùi một lần nữa, nhưng vẫn còn chút dấu vết, bé ngồi xổm xuống nhìn khắp nơi trên đất.
Nhìn nhìn, không có phát hiện tổ chuột đồng, nhưng lại phát hiện một đoá hoa to bằng lòng bàn tay, bé chạy tới ngắt hoa, vui vẻ cắm vào tai, cảm giác mình là đứa nhỏ xinh đẹp nhất.
Mấy con bướm bay tới bay lui, Bối Bối đuổi theo bướm chơi, cũng tìm thấy một đống quả đen thui, bé ngồi xổm bên cạnh đào lên không ít, lại bỏ những thứ còn lại vào trong chén men để lại cho các anh ăn.
Gần tới giờ tan tầm, Khương Chi Hoài đến gọi Bối Bối đi đào tổ chim, trên cây dương già bên bờ sông ngay cổng thôn có tổ chim, một đám trẻ con đều chạy đến.
Khương Chi Hoài nói với bà nội Khương một tiếng rồi cõng Bối Bối đi: “Chi Ngộ và anh họ đã qua đó rồi.”
Bối Bối kích động, đào tổ chim là chuyện bọn trẻ con thích nhất. Trước khi đi, bé cầm những quả đen thui trong lọ tráng men trên tay, cả quãng đường đi đút cho Khương Chi Hoài đến mười viên, còn lại để cho Khương Chi Ngộ ăn.
Cây dương già cần ba người ôm hết, nó ở trước cửa thôn, mọc tươi tốt, tạo bóng râm rất lớn, là nơi để người trong thôn hóng mát, hôm nay có nhiều đứa nhỏ phát hiện có tổ chim mới, vị trí có hơi cao, bọn chúng leo lên vài lần cũng không với tới, chuyện cũng bị truyền ra ngoài.
Đợi khi tan làm, mọi người biết được chỗ này có tổ chim mới.
Khương Chi Hoài cõng Bối Bối chạy một lúc thì không cõng nổi, anh để Bối Bối tự chạy đến, dưới cây dương già đã có một đám người tụ lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cây dương già đã có hai người leo lên, đứng rất cao, giẫm lên cành cây, vươn đầu nhìn vào trong tổ chim.
Tổ chim đó cũng rất lớn, dùng nhiều nhánh cây làm ra, giữa những chiếc lá tươi tốt của cây dương, nhìn thì khá bí ẩn, cũng không biết ánh mắt ai tốt vậy, lại có thể phát hiện ra.
Khương Chi Ngộ cũng ngước cổ lên xem, đợi khi nhìn thấy Bối Bối, thì bế bé lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn dĩ muốn để Bối Bối đào trứng chim ăn, anh và anh Đại Đường đã đè bọn Khương Phú Cường lại rồi bắt đầu leo lên cây, kết quả tên chó Khương Bằng An quay lại.”
Khương Bằng An là con trai lớn của Triệu Thuý Bình, năm nay 17 tuổi, học nghề trong xưởng lương thực ở huyện, vừa mới từ xưởng lương thực quay về, biết trên cây có tổ chim không nói hai lời đã leo lên, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Thư không đánh lạim cũng không cản được.
Bối Bối ôm cổ Khương Chi Ngộ, lấy quả đen đút cho cậu: “Anh hai không tức giận, Bối Bối không ăn trứng chim.”
Thời tiết nóng bức, chạy loanh quanh trên ruộng có thể khiến người ta bị tan chảy dưới nắng nóng, Bối Bối ngồi phịch xuống ruộng, sau khi uống một chén nước thì núp trong bóng râm trên ruộng, ngẩng đầu nhìn trời nghỉ ngơi.
Những đám mây xanh trôi nổi trên trời, cực kỳ xinh đẹp, cũng không biết ba đang ở trên trời làm gì?
Có thể ăn mì xào mỗi ngày? Trứng gà? Thịt sao?
Bối Bối quan sát, lại nhớ đến người hàng xóm của tổ chuột đồng hôm qua vẫn chưa tìm được.
Bé nhìn xuống đất, chỗ hôm qua đào được đã bị chôn vùi một lần nữa, nhưng vẫn còn chút dấu vết, bé ngồi xổm xuống nhìn khắp nơi trên đất.
Nhìn nhìn, không có phát hiện tổ chuột đồng, nhưng lại phát hiện một đoá hoa to bằng lòng bàn tay, bé chạy tới ngắt hoa, vui vẻ cắm vào tai, cảm giác mình là đứa nhỏ xinh đẹp nhất.
Mấy con bướm bay tới bay lui, Bối Bối đuổi theo bướm chơi, cũng tìm thấy một đống quả đen thui, bé ngồi xổm bên cạnh đào lên không ít, lại bỏ những thứ còn lại vào trong chén men để lại cho các anh ăn.
Gần tới giờ tan tầm, Khương Chi Hoài đến gọi Bối Bối đi đào tổ chim, trên cây dương già bên bờ sông ngay cổng thôn có tổ chim, một đám trẻ con đều chạy đến.
Khương Chi Hoài nói với bà nội Khương một tiếng rồi cõng Bối Bối đi: “Chi Ngộ và anh họ đã qua đó rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bối Bối kích động, đào tổ chim là chuyện bọn trẻ con thích nhất. Trước khi đi, bé cầm những quả đen thui trong lọ tráng men trên tay, cả quãng đường đi đút cho Khương Chi Hoài đến mười viên, còn lại để cho Khương Chi Ngộ ăn.
Cây dương già cần ba người ôm hết, nó ở trước cửa thôn, mọc tươi tốt, tạo bóng râm rất lớn, là nơi để người trong thôn hóng mát, hôm nay có nhiều đứa nhỏ phát hiện có tổ chim mới, vị trí có hơi cao, bọn chúng leo lên vài lần cũng không với tới, chuyện cũng bị truyền ra ngoài.
Đợi khi tan làm, mọi người biết được chỗ này có tổ chim mới.
Khương Chi Hoài cõng Bối Bối chạy một lúc thì không cõng nổi, anh để Bối Bối tự chạy đến, dưới cây dương già đã có một đám người tụ lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cây dương già đã có hai người leo lên, đứng rất cao, giẫm lên cành cây, vươn đầu nhìn vào trong tổ chim.
Tổ chim đó cũng rất lớn, dùng nhiều nhánh cây làm ra, giữa những chiếc lá tươi tốt của cây dương, nhìn thì khá bí ẩn, cũng không biết ánh mắt ai tốt vậy, lại có thể phát hiện ra.
Khương Chi Ngộ cũng ngước cổ lên xem, đợi khi nhìn thấy Bối Bối, thì bế bé lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn dĩ muốn để Bối Bối đào trứng chim ăn, anh và anh Đại Đường đã đè bọn Khương Phú Cường lại rồi bắt đầu leo lên cây, kết quả tên chó Khương Bằng An quay lại.”
Khương Bằng An là con trai lớn của Triệu Thuý Bình, năm nay 17 tuổi, học nghề trong xưởng lương thực ở huyện, vừa mới từ xưởng lương thực quay về, biết trên cây có tổ chim không nói hai lời đã leo lên, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Thư không đánh lạim cũng không cản được.
Bối Bối ôm cổ Khương Chi Ngộ, lấy quả đen đút cho cậu: “Anh hai không tức giận, Bối Bối không ăn trứng chim.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro