Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 26
2024-11-09 23:13:36
“Hôm nay em không chỉ muốn ăn trứng chim, em còn muốn ăn thịt chim, con chim này không ít thịt đó.” Khương Phú Cường một tay ôm thân cây, một tay quất đánh chim.
Vì sự dũng mãnh của Khương Phú Cường, sự thù hằn của hai con chim đều nhắm vào cậu ta, Khương Bằng An nhanh chóng leo xuống: “Cường Tử, mau xuống đây, đó là chim hỉ thước, gần đây chắc chắn vẫn còn những con hỉ thước khác.”
Khương Phú Cường lại dùng sức bẻ một cành cây lớn hơn, tiếp tục đâm vào hỉ thước, hai chim hỉ thước không dám tiếp cận quá gần, Khương Phú Cường cười lạnh, lần nữa đưa tay chộp lấy tổ chim, đã lên đây rồi, dù sao cũng phải lấy được trứng chim.
Trứng chim hỉ thước cũng không khác biệt lắm với trứng gà nhỏ, một tổ 6 quả trứng đủ cho người một nhà ăn một bữa tiệc lớn.
Khương Bằng An leo xuống được một nửa, thấy Khương Phú Cường vẫn còn lấy trứng chim thì vừa tức giận vừa sốt ruột: “Ngu ngốc, đừng đụng vào, mau xuống đi.”
Hai con chim hỉ thước trực tiếp nổi điên, phát ra tiếng kêu thê lương, một con bay về hướng Khương Phú Cường, lúc này Khương Bằng An rất cảnh giác, anh ta né đi, quăng gậy lung tung để đuổi hỉ thước.
Người lớn tan làm thấy cảnh này, gọi Cường Tử nhanh chóng leo xuống.
Hỉ thước vừa keo kiệt vừa thù dai, chọc giận hỉ thước, sẽ rất xui xẻo.
Khương Phú Cường bị mọi người gọi, nhưng vẫn muốn đưa tay về phía tổ chim, kết quả tay bị mổ một cái, cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng rút tay về.
Bối Bối ở phía dưới xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, đợi khi bé nhìn thấy một mảnh đen thui phía xa: “Em là bé ngoan, một đám chim đến rồi, chúng ta chạy thôi.”
Khương Chi Ngộ hít một hơi vì kinh ngạc, cậu chưa từng thấy nhiều hỉ thước vậy. Còn việc chạy, chắc chắn là không, sao cậu lại không xem náo nhiệt chứ?
Người lớn đều ở đây, Khương Phú Cường chắc chắn không có chuyện gì, chỉ thảm một chút thôi.
Một người khác la lên: “Cường Tử, không muốn sống nữa sao? Mau xuống đây.”
Khương Bằng An đã leo xuống, anh ta cũng rất chật vật, áo sơ mi trắng trên người bị móng vuốt của hỉ thước xé một mảng to, một bãi cứt chim trên đầu, cũng phun đầy lên mặt.
Anh ta dùng mu bàn tay chùi đi, càng lau càng ghê tởm, xém chút nữa đã nôn ra.
Khương Chi Ngộ ở một bên nhìn Khương Phú Cường ở trên cây đang bắt đầu leo xuống, vừa khoa trương nói: “Ọe ọe ọe.”
Cậu lùi về sau mấy bước: “Sao trên đầu anh lại hôi vậy? Trên tóc, trên mặt đều là cứt chim, ọe ọe.”
Sắc mặt Khương Bằng An lại càng khó coi.
Khương Chi Ngộ oa một tiếng, chỉ vào bả vai anh ta nói: “Áo của anh bị hư một lỗ rồi, quần áo này nhìn có vẻ rất mới, thật đáng tiếc.”
Cậu lắc đầu: “May là bị anh cướp mất, nếu không quần áo của tôi bị nát rồi.” Cậu vỗ tay tỏ vẻ may mắn.
Khương Bằng An quay đầu thấy một lỗ lớn trên vai, sắc mặt thay đổi liên tục, áo sơ mi trắng này anh ta vừa mới mua, mới mặc được một lần.
Vì sự dũng mãnh của Khương Phú Cường, sự thù hằn của hai con chim đều nhắm vào cậu ta, Khương Bằng An nhanh chóng leo xuống: “Cường Tử, mau xuống đây, đó là chim hỉ thước, gần đây chắc chắn vẫn còn những con hỉ thước khác.”
Khương Phú Cường lại dùng sức bẻ một cành cây lớn hơn, tiếp tục đâm vào hỉ thước, hai chim hỉ thước không dám tiếp cận quá gần, Khương Phú Cường cười lạnh, lần nữa đưa tay chộp lấy tổ chim, đã lên đây rồi, dù sao cũng phải lấy được trứng chim.
Trứng chim hỉ thước cũng không khác biệt lắm với trứng gà nhỏ, một tổ 6 quả trứng đủ cho người một nhà ăn một bữa tiệc lớn.
Khương Bằng An leo xuống được một nửa, thấy Khương Phú Cường vẫn còn lấy trứng chim thì vừa tức giận vừa sốt ruột: “Ngu ngốc, đừng đụng vào, mau xuống đi.”
Hai con chim hỉ thước trực tiếp nổi điên, phát ra tiếng kêu thê lương, một con bay về hướng Khương Phú Cường, lúc này Khương Bằng An rất cảnh giác, anh ta né đi, quăng gậy lung tung để đuổi hỉ thước.
Người lớn tan làm thấy cảnh này, gọi Cường Tử nhanh chóng leo xuống.
Hỉ thước vừa keo kiệt vừa thù dai, chọc giận hỉ thước, sẽ rất xui xẻo.
Khương Phú Cường bị mọi người gọi, nhưng vẫn muốn đưa tay về phía tổ chim, kết quả tay bị mổ một cái, cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng rút tay về.
Bối Bối ở phía dưới xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, đợi khi bé nhìn thấy một mảnh đen thui phía xa: “Em là bé ngoan, một đám chim đến rồi, chúng ta chạy thôi.”
Khương Chi Ngộ hít một hơi vì kinh ngạc, cậu chưa từng thấy nhiều hỉ thước vậy. Còn việc chạy, chắc chắn là không, sao cậu lại không xem náo nhiệt chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người lớn đều ở đây, Khương Phú Cường chắc chắn không có chuyện gì, chỉ thảm một chút thôi.
Một người khác la lên: “Cường Tử, không muốn sống nữa sao? Mau xuống đây.”
Khương Bằng An đã leo xuống, anh ta cũng rất chật vật, áo sơ mi trắng trên người bị móng vuốt của hỉ thước xé một mảng to, một bãi cứt chim trên đầu, cũng phun đầy lên mặt.
Anh ta dùng mu bàn tay chùi đi, càng lau càng ghê tởm, xém chút nữa đã nôn ra.
Khương Chi Ngộ ở một bên nhìn Khương Phú Cường ở trên cây đang bắt đầu leo xuống, vừa khoa trương nói: “Ọe ọe ọe.”
Cậu lùi về sau mấy bước: “Sao trên đầu anh lại hôi vậy? Trên tóc, trên mặt đều là cứt chim, ọe ọe.”
Sắc mặt Khương Bằng An lại càng khó coi.
Khương Chi Ngộ oa một tiếng, chỉ vào bả vai anh ta nói: “Áo của anh bị hư một lỗ rồi, quần áo này nhìn có vẻ rất mới, thật đáng tiếc.”
Cậu lắc đầu: “May là bị anh cướp mất, nếu không quần áo của tôi bị nát rồi.” Cậu vỗ tay tỏ vẻ may mắn.
Khương Bằng An quay đầu thấy một lỗ lớn trên vai, sắc mặt thay đổi liên tục, áo sơ mi trắng này anh ta vừa mới mua, mới mặc được một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro