Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 32
2024-11-09 23:13:36
Khương Hải Vinh: “Thỏ từ đâu ra vậy?”
Khương Chi Ngộ: “Không phải Khương Bằng An đào tổ hỉ thước, bị hỉ thước đuổi theo phun phân sao? Con đứng nhìn chằm chằm, Khương Bằng An muốn để con cũng bị hỉ thước ném phân, nhưng anh ta chạy quá chậm, không đuổi kịp con.”
“Sau đó, anh ta nhảy vào trong đám lau sậy ở bờ sông. Mặc dù anh ta xấu, nhưng bọn con lo cho anh ta, nên đi tìm khắp nơi, đang tìm thì phát hiện hang thỏ, bên trong có hai con thỏ mập.”
Khương Chi Hoài bổ sung: “Ở hiền gặp lành.”
Bối Bối cũng nói theo: “Ở hiền gặp lành.”
Khương Chi Thư méc: “Ba, tổ hỉ thước đó là tụi con chuẩn bị trèo lên, nhưng Khương Bằng An vừa quay về đã đẩy con và Chi Ngộ xuống, để mình và Khương Phú Cường leo lên.”
Khương Hải Vinh tức giận: “17 tuổi còn giành một tổ chim với mấy đứa 7,8 tuổi các con, đồ hèn nhát không biết xấu hổ, thật đúng là trò giỏi hơn thầy.” Ông ấy cúi người bế Bối Bối lên, để bé ngồi lên cổ mình.
Bối Bối nắm lấy tóc bác cả: “Không tức giận, không tức giận.”
Khương Văn Khang và mấy đứa trẻ choai choai hỏi bọn họ bắt con thỏ này ở đâu, Khương Chi Ngộ nói vị trí đại khái, còn nói: “Các cậu có thể thử hun hang thỏ dưới gốc cây, có lẽ bên trong vẫn còn, lỡ đâu là thân thích của con nhỏ này đến thăm.”
Khương Chi Hoài bổ sung: “Tổng cộng có ba cửa, một cửa đã dùng đá chặn rồi, hai cửa khác thì đã tìm được.”
Khương Văn Khang và mấy đứa trẻ choai chơi chạy ra ngoài thôn, muốn đi tìm hang thỏ.
Mọi người nhìn mấy đứa nhỏ Khương Chi Ngộ càng thêm thuận mắt, có đồ tốt không giấu làm của riêng, là một đứa trẻ tốt, mặc dù hơn nửa là đã không có thỏ, nhưng lỡ đâu có thì sao?
Triệu Hỉ Phượng cười tủm tỉm khen: “Tính cách của bọn nhỏ thật tốt, giống với Hải Thành, sau này chắc chắn có tiền đồ.”
Đây là đang gián tiếp nói nhân cách của Khương Phú Cường và Khương Bằng An không bằng, về sau không có tiền đồ.
Bà ấy là vợ đại đội trưởng, là chủ nhiệm phụ nữ trong thôn, cái gì cũng dám nói.
Cũng may là nhà Khương Bằng An không có ở đây, nếu không lời này chắc chắn lọt vào tai cả nhà bọn họ.
Khó chịu nhất là Tiết Ngọc Lan, cô ta nghe được lời bên ngoài, từ bức tường sụp đổ có thể thấy được con thỏ mập.
Cô ta trừng mắt Khương Phú Cường: “Người ta bắt được hai con thỏ mập, mày đào trứng chim khiến nhà chúng ta tan nát. Trời ơi, tại sao số tôi lại khổ vậy chứ. Đi, nhanh đi tìm hang thỏ đi, mày đi bắt thỏ đi.”
Mấy người Khương Chi Ngộ bắt được hai con thỏ, mỗi nhà một con.
Khương Chi Thư nói: “Chúng ta chia theo đầu người, một người nửa con, nhà bọn anh nửa con, các em một con rưỡi.”
Khương Chi Hoài cười: “Thời nóng, không thể để thịt ở ngoài lâu được, bọn em ít người, một con đủ ăn rồi.”
Khương Hải Vinh cõng Bối Bối chạy: “Một con khác có thể để nuôi hai ngày, buổi tối đến nhà các con ăn, chúng ta cùng nhau ăn cũng tốt.”
Bối Bối bị gió thổi vào mặt, bé mở bàn tay nhỏ ra hứng, cực kỳ vui vẻ.
Khương Chi Ngộ nói: “Bác cả, thật sự không cần, con thỏ này nuôi thì sẽ gầy đi mất.”
Khương Hải Vinh nhớ đến thái độ của vợ mình, thở dài: “Bác đưa các con về nhà, Chi Thư, xách thỏ về nhà trước đi.”
Khương Hải Vinh chạy trước, Bối Bối cười khanh khách, đợi tới nhà, Khương Hải Vinh mới thả Bối Bối xuống, ông ấy vào bếp: “Mẹ.”
Bà Khương đang nấu cơm: “Sao con đến đây? Mẹ không giữ con lại ăn cơm đâu.” Lương thực không đủ, giữ không nổi.
Khương Hải Vinh nói: “Con không ăn, con đưa Bối Bối về. Ba con đâu?”
Bà Khương: “Ba con đang ở bờ sông nói chuyện, hỉ thước bay đi rồi sao?”
Khương Chi Ngộ: “Không phải Khương Bằng An đào tổ hỉ thước, bị hỉ thước đuổi theo phun phân sao? Con đứng nhìn chằm chằm, Khương Bằng An muốn để con cũng bị hỉ thước ném phân, nhưng anh ta chạy quá chậm, không đuổi kịp con.”
“Sau đó, anh ta nhảy vào trong đám lau sậy ở bờ sông. Mặc dù anh ta xấu, nhưng bọn con lo cho anh ta, nên đi tìm khắp nơi, đang tìm thì phát hiện hang thỏ, bên trong có hai con thỏ mập.”
Khương Chi Hoài bổ sung: “Ở hiền gặp lành.”
Bối Bối cũng nói theo: “Ở hiền gặp lành.”
Khương Chi Thư méc: “Ba, tổ hỉ thước đó là tụi con chuẩn bị trèo lên, nhưng Khương Bằng An vừa quay về đã đẩy con và Chi Ngộ xuống, để mình và Khương Phú Cường leo lên.”
Khương Hải Vinh tức giận: “17 tuổi còn giành một tổ chim với mấy đứa 7,8 tuổi các con, đồ hèn nhát không biết xấu hổ, thật đúng là trò giỏi hơn thầy.” Ông ấy cúi người bế Bối Bối lên, để bé ngồi lên cổ mình.
Bối Bối nắm lấy tóc bác cả: “Không tức giận, không tức giận.”
Khương Văn Khang và mấy đứa trẻ choai choai hỏi bọn họ bắt con thỏ này ở đâu, Khương Chi Ngộ nói vị trí đại khái, còn nói: “Các cậu có thể thử hun hang thỏ dưới gốc cây, có lẽ bên trong vẫn còn, lỡ đâu là thân thích của con nhỏ này đến thăm.”
Khương Chi Hoài bổ sung: “Tổng cộng có ba cửa, một cửa đã dùng đá chặn rồi, hai cửa khác thì đã tìm được.”
Khương Văn Khang và mấy đứa trẻ choai chơi chạy ra ngoài thôn, muốn đi tìm hang thỏ.
Mọi người nhìn mấy đứa nhỏ Khương Chi Ngộ càng thêm thuận mắt, có đồ tốt không giấu làm của riêng, là một đứa trẻ tốt, mặc dù hơn nửa là đã không có thỏ, nhưng lỡ đâu có thì sao?
Triệu Hỉ Phượng cười tủm tỉm khen: “Tính cách của bọn nhỏ thật tốt, giống với Hải Thành, sau này chắc chắn có tiền đồ.”
Đây là đang gián tiếp nói nhân cách của Khương Phú Cường và Khương Bằng An không bằng, về sau không có tiền đồ.
Bà ấy là vợ đại đội trưởng, là chủ nhiệm phụ nữ trong thôn, cái gì cũng dám nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may là nhà Khương Bằng An không có ở đây, nếu không lời này chắc chắn lọt vào tai cả nhà bọn họ.
Khó chịu nhất là Tiết Ngọc Lan, cô ta nghe được lời bên ngoài, từ bức tường sụp đổ có thể thấy được con thỏ mập.
Cô ta trừng mắt Khương Phú Cường: “Người ta bắt được hai con thỏ mập, mày đào trứng chim khiến nhà chúng ta tan nát. Trời ơi, tại sao số tôi lại khổ vậy chứ. Đi, nhanh đi tìm hang thỏ đi, mày đi bắt thỏ đi.”
Mấy người Khương Chi Ngộ bắt được hai con thỏ, mỗi nhà một con.
Khương Chi Thư nói: “Chúng ta chia theo đầu người, một người nửa con, nhà bọn anh nửa con, các em một con rưỡi.”
Khương Chi Hoài cười: “Thời nóng, không thể để thịt ở ngoài lâu được, bọn em ít người, một con đủ ăn rồi.”
Khương Hải Vinh cõng Bối Bối chạy: “Một con khác có thể để nuôi hai ngày, buổi tối đến nhà các con ăn, chúng ta cùng nhau ăn cũng tốt.”
Bối Bối bị gió thổi vào mặt, bé mở bàn tay nhỏ ra hứng, cực kỳ vui vẻ.
Khương Chi Ngộ nói: “Bác cả, thật sự không cần, con thỏ này nuôi thì sẽ gầy đi mất.”
Khương Hải Vinh nhớ đến thái độ của vợ mình, thở dài: “Bác đưa các con về nhà, Chi Thư, xách thỏ về nhà trước đi.”
Khương Hải Vinh chạy trước, Bối Bối cười khanh khách, đợi tới nhà, Khương Hải Vinh mới thả Bối Bối xuống, ông ấy vào bếp: “Mẹ.”
Bà Khương đang nấu cơm: “Sao con đến đây? Mẹ không giữ con lại ăn cơm đâu.” Lương thực không đủ, giữ không nổi.
Khương Hải Vinh nói: “Con không ăn, con đưa Bối Bối về. Ba con đâu?”
Bà Khương: “Ba con đang ở bờ sông nói chuyện, hỉ thước bay đi rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro