Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 46
2024-11-09 23:13:36
Khương Chi Ngộ nói thầm: “Ba tuổi con có thể đếm tới một trăm rồi.”
Cậu xách thùng gỗ đựng cá chạch vào nhà, đặt thùng gỗ trong bếp, thấy Bà Khương đang đút một miếng thịt thỏ cho Bối Bối, nước sốt của thịt thỏ được bọc một lớp mỡ, cậu còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Hai mắt Khương Chi Ngộ sáng lên, cũng chạy tới: “Bà ơi, con cũng muốn nếm thử một miếng.”
Sau khi cậu nếm xong, cảm thấy ăn còn ngon hơn so với tưởng tượng, cậu cảm thấy hài lòng mà đem cơm lên nhà chính.
Bối Bối cũng cầm đũa đi lên nhà chính, phát cho mỗi người một đôi, rồi bắt đầu ăn cơm.
Bối Bối ăn một hơi hai miệng thịt, ba miếng khoai tây, còn ăn nửa cái bánh khoai lang đỏ mềm, ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, bé cười nói: “Thật hạnh phúc.”
Khương Chi Ngộ nhúng bánh khoai lang đỏ với canh, ăn say mê: “Buổi tối chúng con lên núi xem có thể bắt được gà rừng không.”
Ông Khương trợn mắt: “Con nghĩ có chuyện tốt vậy sao? Khắp đồi núi này con tìm đâu ra gà rừng?”
Khương Chi Ngộ: “Ông, hiện tại nhà chúng ta không sợ không tìm thấy gà rừng, chỉ cần Bối Bối muốn ăn gà rừng, thì chúng con có thể tìm thấy gà rừng.”
Ông Khương cười haha: “Bắt được một hang thỏ là nghiện rồi sao?”
Khương Chi Ngộ lắc đầu: “Ông à, ông hoàn toàn không biết năng lực của Bối Bối gì hết.”
Ông Khương: “...” Sao lại có cảm giác bản thân bị xem thường vậy?
Hơn nữa, Bối Bối thì có năng lực gì chứ???
Ăn uống no đủ, ba anh em quay về phòng ngủ trưa một chút đã tới thời gian làm công buổi chiều, buổi trưa Bối Bối không ngủ đủ, sau khi tỉnh dậy thì ngáp không ngừng, bé lấy tay che miệng nhỏ, con ngươi ngập nước.
Bé leo lên băng ghế, ôm khung ảnh chụp Khương Hải Thành nói: “Ba, Bối Bối đi làm công đây.”
Khương Chi Ngộ chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc cầu nguyện: “Ba, hiện tại nhà chúng ta đã đổi thành một ngày hai bữa cơm, buổi tối chúng con không có cơm ăn, Bối Bối cũng chỉ có thể ăn nửa cái bánh bao trộn, ba không đau lòng sao? Ba, buổi tối ba giúp chúng con bắt một con gà rừng, để buổi tối chúng con được ăn gà quay, sẽ không đói bụng. Chi Hoài, Bối Bối, mau cầu cha cho gà rừng đi.”
Một bên là bánh bao ngon miệng, một bên là gà quay, Bối Bối nuốt một ngụm nước miếng, lưỡi nhỏ liếm môi, nói: “Ba, Bối Bối muốn ăn gà quay.”
Khương Chi Hoài: “...” Thật sự không thể nói trái lương tâm được.
“Gà quay thật sự rất thơm, ba, không có gà rừng, thì trứng gà cũng được, con không kén chọn đâu.”
Sau khi Bối Bối ôm khung ảnh hôn một cái, thì đem đặt khung ảnh lại trên bàn.
Khương Chi Ngộ cầm mũ rơm đội cho mình xong, lại lấy mũ rơm nhỏ nhất đội lên cho Bối Bối, trời ngày càng nóng, không đội mũ sẽ bị phơi nắng đến tróc da.
Cậu xách thùng gỗ đựng cá chạch vào nhà, đặt thùng gỗ trong bếp, thấy Bà Khương đang đút một miếng thịt thỏ cho Bối Bối, nước sốt của thịt thỏ được bọc một lớp mỡ, cậu còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Hai mắt Khương Chi Ngộ sáng lên, cũng chạy tới: “Bà ơi, con cũng muốn nếm thử một miếng.”
Sau khi cậu nếm xong, cảm thấy ăn còn ngon hơn so với tưởng tượng, cậu cảm thấy hài lòng mà đem cơm lên nhà chính.
Bối Bối cũng cầm đũa đi lên nhà chính, phát cho mỗi người một đôi, rồi bắt đầu ăn cơm.
Bối Bối ăn một hơi hai miệng thịt, ba miếng khoai tây, còn ăn nửa cái bánh khoai lang đỏ mềm, ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, bé cười nói: “Thật hạnh phúc.”
Khương Chi Ngộ nhúng bánh khoai lang đỏ với canh, ăn say mê: “Buổi tối chúng con lên núi xem có thể bắt được gà rừng không.”
Ông Khương trợn mắt: “Con nghĩ có chuyện tốt vậy sao? Khắp đồi núi này con tìm đâu ra gà rừng?”
Khương Chi Ngộ: “Ông, hiện tại nhà chúng ta không sợ không tìm thấy gà rừng, chỉ cần Bối Bối muốn ăn gà rừng, thì chúng con có thể tìm thấy gà rừng.”
Ông Khương cười haha: “Bắt được một hang thỏ là nghiện rồi sao?”
Khương Chi Ngộ lắc đầu: “Ông à, ông hoàn toàn không biết năng lực của Bối Bối gì hết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Khương: “...” Sao lại có cảm giác bản thân bị xem thường vậy?
Hơn nữa, Bối Bối thì có năng lực gì chứ???
Ăn uống no đủ, ba anh em quay về phòng ngủ trưa một chút đã tới thời gian làm công buổi chiều, buổi trưa Bối Bối không ngủ đủ, sau khi tỉnh dậy thì ngáp không ngừng, bé lấy tay che miệng nhỏ, con ngươi ngập nước.
Bé leo lên băng ghế, ôm khung ảnh chụp Khương Hải Thành nói: “Ba, Bối Bối đi làm công đây.”
Khương Chi Ngộ chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc cầu nguyện: “Ba, hiện tại nhà chúng ta đã đổi thành một ngày hai bữa cơm, buổi tối chúng con không có cơm ăn, Bối Bối cũng chỉ có thể ăn nửa cái bánh bao trộn, ba không đau lòng sao? Ba, buổi tối ba giúp chúng con bắt một con gà rừng, để buổi tối chúng con được ăn gà quay, sẽ không đói bụng. Chi Hoài, Bối Bối, mau cầu cha cho gà rừng đi.”
Một bên là bánh bao ngon miệng, một bên là gà quay, Bối Bối nuốt một ngụm nước miếng, lưỡi nhỏ liếm môi, nói: “Ba, Bối Bối muốn ăn gà quay.”
Khương Chi Hoài: “...” Thật sự không thể nói trái lương tâm được.
“Gà quay thật sự rất thơm, ba, không có gà rừng, thì trứng gà cũng được, con không kén chọn đâu.”
Sau khi Bối Bối ôm khung ảnh hôn một cái, thì đem đặt khung ảnh lại trên bàn.
Khương Chi Ngộ cầm mũ rơm đội cho mình xong, lại lấy mũ rơm nhỏ nhất đội lên cho Bối Bối, trời ngày càng nóng, không đội mũ sẽ bị phơi nắng đến tróc da.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro