[Thập Niên 70] Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Sĩ Quan

Hủy Hôn 3

2024-11-27 03:53:02

Từ khi trọng sinh, linh cảm của cô ta chưa bao giờ sai, vì vậy, cô ta nhất định phải lấy đượ cchiếc đồng hồ này.

Tống Vân cười khẩy một tiếng, không những không đưa đồng hồ cho Tống Trân Trân mà còn thản nhiên đeo vào tay ngay trước mặt cô ta.

Thực ra, hình dáng chiếc đồng hồ rất bình thường, dây đeo và mặt đồng hồ đều đã bị mòn rất nhiều, kém xa chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mận trên tay Tống Trân Trân.

Nhưng trong ký ức của Tống Vân, chiếc đồng hồ này là món quà mà nguyên chủ nhận được từ một ông lão mà cô đã giúp đỡ khi ông bị thương một năm trước. Khi nhà họ Đinh mang tín vật đính hôn đến, Tống Vệ Quốc và Lý Thục Lan nhận lấy tín vật của nhà họ Đinh, lại lấy cớ nhà mình không có gì đáng giá để làm tín vật khiến mẹ Đinh tức giận. Cuối cùng, Tống Vân lấy ra chiếc đồng hồ cũ này, vì nể mặt mẹ Đinh nên Đinh Kiến Nghiệp nên mới miễn cưỡng nhận lấy.

Chiếc đồng hồ này hoàn toàn thuộc về Tống Vân.

"Chiếc đồng hồ này không phải của nhà họ Tống các người. Còn nữa, cô cứ nói tôi không có tư cách lấy đồ của nhà họ Tống, vậy tôi hỏi cô, những thứ cô lấy từ tay ba mẹ tôi thì sao? Cũng trả lại cho tôi hết đi, thế nào?" Tống Vân nói.



Sắc mặt Tống Trân Trân thay đổi, quát lớn: "Cô đừng nói nhảm, tôi chưa từng lấy đồ của ba mẹ cô."

Tống Vân chỉ vào quần áo trên người Tống Trân Trân: "Áo sơ mi vải Terylene, áo len lông cừu, áo khoác dạ, giày da cừu non, đồng hồ hiệu Hoa Mận, cả dây buộc tóc nhung trên đầu cô, kem thoa mặt, kem dưỡng da tay, có thứ nào không phải ba mẹ ruột của tôi mua cho cô?"

Tống Trân Trân mấp máy môi, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để nói.

Cô ta mặc bộ đồ này đến đây, ngoài ra còn có hai vali lớn chứa quần áo, giày dép và đồ dùng hàng ngày, cùng một vài món trang sức quý giá, chúng đều được chuyển ra từ căn nhà đó trước khi người của Ủy ban cách mạng đến.

Tống Vân tiến lên một bước, đến gần Tống Trân Trân hơn. Cộng thêm chiều cao của cô, và khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng khiến cho Tống Trân Trân một áp lực vô hình. "Ba mẹ ruột của tôi chủ động từ mặt cô, để cô đến đây nhận người thân, không thể nào để cô đến tay trắng. Họ đã đưa cho cô không ít tiền, phải không? Có phải cả phần của tôi cũng đưa cho cô giữ hộ rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Sĩ Quan

Số ký tự: 0