Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 24
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
Cô không tiếc sức lực, đâm vào ngón trỏ của mình, Tiêu Cửu nhẹ nhàng thở ra, trong lúc nhất thời có hơi hoài nghi não mình có phải bị hỏng hay không, vì sao lại có ý nghĩ thiên mã hành không như thế.
Nhưng cô vẫn thành thật mà nhỏ mấy giọt máu đầu ngón tay lên trên lục ngọc, lục ngọc không có chút phản ứng nào, được rồi, đây mới là bình thường.
Tiêu Cửu tiện tay ném gai gỗ, nằm ở trên giường che đầu mình lại, cô thật sự là người nhỏ đi, đầu óc cũng nhỏ đi sao, lại cho rằng mình tùy tiện có thể nhặt được bảo bối.
Cô ở trên giường lăn tới lăn lui, không tiếng động hò hét, trở về đi, chỉ số thông minh của tôi ơi.
Tiêu Cửu trốn ở trong chăn không có phát hiện, lục ngọc cũng không phải là không có bất kỳ phản ứng nào, nếu như cô hiện tại nhìn kỹ chút, sẽ phát hiện, máu của cô đã được Lục Ngọc hấp thu.
Không bao lâu, Tiêu Cửu đã ngủ thiếp đi, hôm nay lên núi, tuy rằng cô không đi đường nhiều lắm, phần lớn là Tiêu Định Quốc cõng cô, nhưng cô vẫn có hơi mệt mỏi, bởi vậy ngủ không an ổn lắm.
Trong mơ hồ, Tiêu Cửu tựa như đi tới một nơi mây mù lượn lờ, bên trong có một mẫu đất màu mỡ, còn có một cái giếng sâu thẳm.
Nơi này không lớn, nhưng thân ở trong đó, cảm giác mỗi lỗ chân lông trên thân thể đều giãn ra, cả người phảng phất như đắm chìm trong đống bông vải, cực kỳ thoải mái.
Tiêu Cửu vừa tỉnh lại, cảm giác tinh thần sảng khoái, tỳ vị lúc trước vì đói quá mà suy yếu hình như đã hoàn toàn khỏe lại, giống như đã ăn tiên đan diệu dược gì đó.
Không đúng, cáchuyệni này không đúng, Tiêu Cửu ngồi ở trên giường, cẩn thận hồi tưởng đêm qua mộng cảnh, sau đó bắt đầu tìm lục ngọc.
Không thấy! Tìm khắp phòng đều không thấy!
Sau đó, cô phát hiện lòng bàn tay trái của mình có thêm một nốt ruồi xanh đã biến thành đen, Tiêu Cửu nghĩ, đây không phải là khối lục ngọc kia chứ.
Nhớ tới biện pháp trong tiểu thuyết đê tiến vào không gian, cô nắm chặt nắm đấm, trong lòng mặc niệm "Đi vào!"
Không hề có phản ứng, ơ?
Không đúng, chẳng lẽ lòng bàn tay cô vốn đã có một nốt ruồi?
Chẳng lẽ hôm qua cô không có nhặt được lục ngọc gì?
Vậy thân thể mình rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều là xảy ra chuyện gì?
Màu xanh lá cây, dị năng, Tiêu Cửu một lần nữa nằm trên giường, không biết nghĩ tới thứ gì, cô thờ ơ nhập dị năng vào nốt ruồi xanh.
Sau đó, cô đã đổi chỗ nằm!
Là nơi này không sai, là nơi trong mộng của cô!
Cô thật sự có không gian! Chẳng lẽ cô mới là nữ chính!
Này này!
Mặc kệ, cô phải thừa dịp thời gian còn sớm, thưởng thức không gian của mình chút mới được!
Không gian và trong mộng gần như đều giống nhau, một cái giếng sâu, một mẫu đất đen, bốn phía là sương mù mờ mịt, phảng phất là biên giới, sờ lên lại gì cũng không có, nhưng cô lại không đi qua mảnh sương mù xám kia được.
Tuy rằng không gian không lớn, nhưng Tiêu Cửu đã rất thỏa mãn, hơn nữa không gian hình như có liên hệ gì với dị năng của cô, cô cũng không quên, khi mình nhập dị năng vào nốt ruồi xanh mới vào được.
Không sao, cô có rất nhiều thời gian có thể nghiên cứu không gian này, hiện tại cô phải nghĩ xem nên đi ra ngoài thế nào.
Trong đầu cô vừa hiện lên hai chữ "đi ra ngoài", cô đã trở về giường của mình.
“Vào." Tiêu Cửu đi tới không gian. “Ra." Tiêu Cửu trở lại giường.
Giống như dị năng là một chìa khóa kích hoạt liên thông hai thế giới, chờ sau khi kích hoạt, là có thể tự do ra vào.
Tiêu Cửu vui vẻ lăn lộn, thật là kinh hỉ!
Chuyện cô có thể làm lại nhiều hơn rất nhiều, lại tăng thêm càng nhiều lòng tin với việc có thể sống thật tốt ở thời đại này.
Kích động qua đi, cô nằm ở trên giường, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để lợi dụng không gian của mình, đúng vậy, không gian của mình.
Nhưng cô vẫn thành thật mà nhỏ mấy giọt máu đầu ngón tay lên trên lục ngọc, lục ngọc không có chút phản ứng nào, được rồi, đây mới là bình thường.
Tiêu Cửu tiện tay ném gai gỗ, nằm ở trên giường che đầu mình lại, cô thật sự là người nhỏ đi, đầu óc cũng nhỏ đi sao, lại cho rằng mình tùy tiện có thể nhặt được bảo bối.
Cô ở trên giường lăn tới lăn lui, không tiếng động hò hét, trở về đi, chỉ số thông minh của tôi ơi.
Tiêu Cửu trốn ở trong chăn không có phát hiện, lục ngọc cũng không phải là không có bất kỳ phản ứng nào, nếu như cô hiện tại nhìn kỹ chút, sẽ phát hiện, máu của cô đã được Lục Ngọc hấp thu.
Không bao lâu, Tiêu Cửu đã ngủ thiếp đi, hôm nay lên núi, tuy rằng cô không đi đường nhiều lắm, phần lớn là Tiêu Định Quốc cõng cô, nhưng cô vẫn có hơi mệt mỏi, bởi vậy ngủ không an ổn lắm.
Trong mơ hồ, Tiêu Cửu tựa như đi tới một nơi mây mù lượn lờ, bên trong có một mẫu đất màu mỡ, còn có một cái giếng sâu thẳm.
Nơi này không lớn, nhưng thân ở trong đó, cảm giác mỗi lỗ chân lông trên thân thể đều giãn ra, cả người phảng phất như đắm chìm trong đống bông vải, cực kỳ thoải mái.
Tiêu Cửu vừa tỉnh lại, cảm giác tinh thần sảng khoái, tỳ vị lúc trước vì đói quá mà suy yếu hình như đã hoàn toàn khỏe lại, giống như đã ăn tiên đan diệu dược gì đó.
Không đúng, cáchuyệni này không đúng, Tiêu Cửu ngồi ở trên giường, cẩn thận hồi tưởng đêm qua mộng cảnh, sau đó bắt đầu tìm lục ngọc.
Không thấy! Tìm khắp phòng đều không thấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, cô phát hiện lòng bàn tay trái của mình có thêm một nốt ruồi xanh đã biến thành đen, Tiêu Cửu nghĩ, đây không phải là khối lục ngọc kia chứ.
Nhớ tới biện pháp trong tiểu thuyết đê tiến vào không gian, cô nắm chặt nắm đấm, trong lòng mặc niệm "Đi vào!"
Không hề có phản ứng, ơ?
Không đúng, chẳng lẽ lòng bàn tay cô vốn đã có một nốt ruồi?
Chẳng lẽ hôm qua cô không có nhặt được lục ngọc gì?
Vậy thân thể mình rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều là xảy ra chuyện gì?
Màu xanh lá cây, dị năng, Tiêu Cửu một lần nữa nằm trên giường, không biết nghĩ tới thứ gì, cô thờ ơ nhập dị năng vào nốt ruồi xanh.
Sau đó, cô đã đổi chỗ nằm!
Là nơi này không sai, là nơi trong mộng của cô!
Cô thật sự có không gian! Chẳng lẽ cô mới là nữ chính!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Này này!
Mặc kệ, cô phải thừa dịp thời gian còn sớm, thưởng thức không gian của mình chút mới được!
Không gian và trong mộng gần như đều giống nhau, một cái giếng sâu, một mẫu đất đen, bốn phía là sương mù mờ mịt, phảng phất là biên giới, sờ lên lại gì cũng không có, nhưng cô lại không đi qua mảnh sương mù xám kia được.
Tuy rằng không gian không lớn, nhưng Tiêu Cửu đã rất thỏa mãn, hơn nữa không gian hình như có liên hệ gì với dị năng của cô, cô cũng không quên, khi mình nhập dị năng vào nốt ruồi xanh mới vào được.
Không sao, cô có rất nhiều thời gian có thể nghiên cứu không gian này, hiện tại cô phải nghĩ xem nên đi ra ngoài thế nào.
Trong đầu cô vừa hiện lên hai chữ "đi ra ngoài", cô đã trở về giường của mình.
“Vào." Tiêu Cửu đi tới không gian. “Ra." Tiêu Cửu trở lại giường.
Giống như dị năng là một chìa khóa kích hoạt liên thông hai thế giới, chờ sau khi kích hoạt, là có thể tự do ra vào.
Tiêu Cửu vui vẻ lăn lộn, thật là kinh hỉ!
Chuyện cô có thể làm lại nhiều hơn rất nhiều, lại tăng thêm càng nhiều lòng tin với việc có thể sống thật tốt ở thời đại này.
Kích động qua đi, cô nằm ở trên giường, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để lợi dụng không gian của mình, đúng vậy, không gian của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro