Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật

Chương 2

Mạn Thu

2024-08-02 12:24:03

Trong truyện có nội dung nữ chính đoàn sủng ngẫu nhiên phát hiện mình không phải con gái ruột của sư trưởng, không tiếp nhận được việc tiếp tục chiếm dụng nhân sinh của người khác, dứt khoát hưởng ứng kêu gọi xuống nông thôn trợ giúp, gặp gỡ đóa hoa lạnh lùng cô ấy thầm mến đã lâu đại viện cũng xuống nông thôn, hai người dắt tay, ở trong khốn cảnh nghịch lưu mà lên, cuối cùng đạt được câu chuyện nhân sinh hạnh phúc.

Mà thiên kim thật vốn nên được cha mẹ thân nhân bảo vệ, vào năm nữ chính được đưa đi đã bị vứt bỏ ở núi hoang rừng rậm, sớm đã không còn.

Nhớ tới Tiêu Bảo Trân được cho là con gái ruột rồi nhận về sống những ngày tốt lành, lại nhớ tới trong lúc vô tình nghe thấy có người tới nói có Tiêu đoàn trưởng tới tìm người thân, trong lòng Tiêu Cửu lại xác định vài phần với thân phận hiện tại của mình.

Chỉ là, trong sách Tiêu Bảo Trân chiếm dụng thân phận thiên kim thật rõ ràng vì trời xui đất khiến, nhưng trong trí nhớ của cô gái nhỏ, ngày đó cô bé bị nhốt ở trong phòng suốt một ngày, còn bị nhét vải vào miệng cả một ngày, trí nhớ của cô bé càng thêm khắc sâu!

Chuyện này ý vị sâu xa, người ta tới tìm con, người nhà này nhốt đứa nhỏ chân chính lại không cho gặp người, lại đẩy đứa nhỏ của mình tới trước mặt người khác, còn không chỉ, còn ném đứa nhỏ chân chính của người ta đi, đây là việc người làm?

Tiêu Cửu tính tình nóng nảy, nếu bây giờ người nhà này ở trước mặt cô, cô có thể nhấc cả trời lên đập!

Bây giờ làm sao bây giờ?

Trong sách thời gian bắt đầu câu chuyện là đầu thập niên 60 trong lịch sử Hoa quốc, một trong ba năm nạn đói nghiêm trọng nhất.

Nhìn thổ địa cứng rắn rạn nứt xung quanh tới ngay cả rễ cỏ cũng không có, Tiêu Cửu lại nằm xuống, nhân sinh gian nan quá!

Bộ thân thể rách nát này dựa vào một thân chính khí của cô thì không có biện pháp đi ra mảnh đất hoang này để cầu cứu, cha nuôi của cô gái nhỏ này đúng là mưu sát trần trụi!

Được, thật sự rất được!

Nhớ tới ba năm đói kém trong sách miêu tả, có người đói đến gặm vỏ cây, ăn đất, quanh năm suốt tháng không được tắm, Tiêu Cửu bỗng nhiên cảm thấy, nếu không, hay là quên đi, quá khó khăn!

Đang lúc cô nghĩ cách bày ra tư thế gì để có thể ra đi thoải mái chút, thân thể đói bụng quá mức bỗng nhiên giống như bị năng lượng ôn hòa gì đó tẩy rửa một lần.

Tiêu Cửu như cá chép lộn vòng! Không thể đứng lên, quên đi, nằm lại, thân thể này thật sự quá yếu, cô tinh tế cảm thụ năng lượng ôn hòa trong thân thể, đây là? Mộc hệ dị năng của cô cũng đi theo tới đây!

Đúng vậy, cô có dị năng, không phải rất mạnh, nhưng cô cũng dựa vào dị năng của mình mà bồi dưỡng ra một ít hoa lan hiếm, bán cho nhân sĩ thích hoa lan, cuộc sống trôi qua khá sảng khoái.



Hơn nữa cô còn dùng dị năng thúc đẩy rau quả lớn lên, trong rau quả này đều có tác dụng tẩm bổ thân thể, thân thể người nhà được cô nuôi dưỡng rất tốt, chính cô da trắng mỹ mạo, dáng người cân xứng, ai, không thể nghĩ.

Nhưng, nếu như dị năng vẫn còn......

Tiêu Cửu bỗng nhiên cảm thấy đất hoang và mặt trời chói chang treo cao cũng đáng yêu hơn rất nhiều!

Cũng không tin dưới đất hoang này ngay cả rễ cỏ cũng không có!

Chỉ cần có rễ, cô có thể thúc đẩy sinh sản, có thể có thứ nuôi sống chính mình!

Cô lại có thể rồi! Tiêu Cửu quyết định mỉm cười đối mặt với cuộc sống.

“Chồng à, nơi này làm sao lại có thể có một đứa bé?" Giọng nói kinh ngạc của người phụ nữ truyền đến.

Người phụ nữ, cũng chính là Dư Mạch Tuệ kéo ống tay áo chồng, ý bảo anh nhìn về phía cô ấy chỉ.

Tiêu Định Quốc biết vợ mình không phải người có tính tình bịa đặt, trong lòng "lộp bộp", có dự cảm không tốt, nơi này không phải là nơi đứa nhỏ nhà người bình thường nên xuất hiện.

Anh ấy chăm chú nhìn lại, quả nhiên, cách đó không xa có một đứa bé đang nằm, hai người lại không phải người nhẫn tâm, vội vàng đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt Tiêu Cửu.

Dư Mạch Tuệ nhìn cô bé gầy yếu nhắm mắt lại trước mắt, ngực chỉ nhấp nhô yếu ớt, cô ấy tiến lên một bước muốn nâng cô bé lên, lại dừng bước, khó xử nhìn Tiêu Định Quốc.

Tiêu Định Quốc gật đầu, Dư Mạch Tuệ lúc này mới cẩn thận ngồi xổm xuống, ôm Tiêu Cửu vào trong ngực, cô gái nhỏ trong ngực nhẹ đến không thể tưởng tượng nổi, trong mắt cô ấy không tự chủ toát ra đồng tình.

Năm nay là nạn đói năm thứ hai, cũng là lúc nạn đói nghiêm trọng nhất, đại đội bọn họ còn tốt, lưng tựa núi lớn, dù thế nào cũng có thể nghĩ biện pháp lừa gạt cái bụng chút, cô ấy nghe nói rất nhiều nơi đã có người bắt đầu ăn cả đất để dỗ bụng.

Dư Mạch Tuệ thương hại nhìn cô bé trong lòng, Tiêu Cửu mở mắt, có hơi không quen ở gần người xa lạ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật

Số ký tự: 0