Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 31
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
Cô quan sát thật lâu, rốt cuộc xác định được một chuyện, nước này không có độc, vì nấm dại tưới nước vào thì lớn lên tốt hơn nhiều so với ban đầu.
Tiêu Cửu không nhịn được, cầm lấy ống trúc nhấp một ngụm!
Ừ, ngọt ngào trong lành, giống như một dòng nước suối trong chảy qua cổ họng của mình, nhuận trạch lục phủ ngũ tạng, Tiêu Cửu không nhịn được nheo mắt lại hồi tưởng chút, sau đó, lại uống một ngụm lớn.
Lúc Tiêu Cửu từ không gian đi ra, còn chép miệng hồi tưởng lại mùi vị nước giếng, không lâu lắm, cô đã ngủ thiếp đi, hôm nay với cô mà nói kỳ thật có hơi mệt mỏi, dù sao thân thể nhỏ bé này của cô mới ba tuổi, hơn nữa đang chậm rãi khôi phục.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Cửu đã bị mùi gì đó đánh thức, cô nhắm mắt nhăn mũi ngửi ngửi, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Lại đợi một lát, cô thật sự bị hun đến ngủ không nổi nữa, mở mắt ra, cô vừa tỉnh lại, tất cả cảm quan cũng thanh tỉnh theo, mùi thối kia càng thêm nồng đậm, mùi vị hố phân lên men thật lâu xông vào mũi.
Tiêu Cửu bị hun đến chảy nước mắt, cô nương theo ánh mặt trời mông lung nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình đầy bùn đen.
Chẳng lẽ đêm qua cô đang ngủ lại đi lăn lộn ở trong không gian? Nhưng không gian không có mùi này.
Vậy thì sao?
Cô nhanh chóng từ trên giường đứng lên, cha mẹ cô sẽ không cho rằng cô tiêu chảy ở trên giường đó chứ? Chuyện này xấu hổ muốn chết, cô không thể chấp nhận.
Tiêu Cửu rất nhanh tỉnh táo lại, quyết định vào không gian dùng nước giếng rửa sạch bản thân chút, không có cách nào, hiện tại chỗ nào cũng thiếu nước, tình huống này của cô không tắm vài lần khẳng định sẽ không sạch sẽ, nước trong nhà không đủ, cũng không dễ giải thích.
Cô đi vào không gian, cởi quần áo, dùng ống trúc múc nước trực tiếp tưới lên người mình.
Vốn tưởng rằng sẽ lạnh đến run rẩy, không nghĩ tới nước giếng tuy rằng lạnh, nhưng tưới lên người lại rất thoải mái, là loại thoải mái tựa mình như đặt trong mùa xuân về hoa nở.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Cửu ra khỏi không gian, thay quần áo sạch sẽ, sau khi mở cửa sổ thông gió, cô rốt cục có thời gian tự hỏi biến hóa trên người mình.
Cô vô cùng xác định đất đai trong không gian không có bất kỳ mùi lạ nào, chỉ có mùi bùn đất, như vậy, nước bùn trên người cô, là tạp chất bài xuất ra sau khi uống nước giếng?
Theo lý thuyết, cô còn nhỏ như vậy, trên người không nên có nhiều tạp chất như thế, nhưng Tiêu Cửu rất nhanh nghĩ đến, lúc cô tới nơi này, nguyên thân đã không còn hơi thở, cỗ thân thể này ngoại trừ thiếu hụt lợi hại, thật ra căn cơ đã bị hủy.
Nếu như không phải cô vẫn luôn dùng dị năng tẩm bổ thân thể, chỉ sợ cô đã sớm không chống đỡ nổi nữa.
Mà nước giếng trong không gian khẳng định có hiệu quả thần kỳ, ít nhất củng cố thân bồi dương nguyên khí là khẳng định, hiện tại cô cảm thấy thân thể khỏe mạnh chưa bao giờ có, đã hoàn toàn hợp nhất toàn bộ thân thể và linh nhục cơ thể này.
Từ nay về sau, cô chính là Tiêu Cửu của thế giới này.
Cô đang cảm khái vận may tốt của mình, bên ngoài truyền đến giọng nói không thể tin của Dư Mạch Tuệ: "Tiêu Thiết Đản, con rơi xuống hố phân à!”
"Không có không có, làm sao có thể, không phải con!"
“Anh, sau này em sẽ đối tốt với anh.” Trong lòng Tiêu Cửu yên lặng nói lời xin lỗi với Tiêu Thiết Đản, cô thật sự không có dũng khí đi ra ngoài nói với Dư Mạch Tuệ: ‘Mẹ, mùi vị này là do con gái mẹ làm ra’, cô không làm được!
Lúc ăn sáng, mùi vị một lời khó nói hết trong nhà đã tản đi sạch sẽ, Tiêu Cửu len lén giấu trứng gà Vương Hội Hỉ cho cô, lát nữa cho Tiêu Thiết Đản ăn, cô muốn bù đắp cho anh cô chút.
Tiêu Cửu không nhịn được, cầm lấy ống trúc nhấp một ngụm!
Ừ, ngọt ngào trong lành, giống như một dòng nước suối trong chảy qua cổ họng của mình, nhuận trạch lục phủ ngũ tạng, Tiêu Cửu không nhịn được nheo mắt lại hồi tưởng chút, sau đó, lại uống một ngụm lớn.
Lúc Tiêu Cửu từ không gian đi ra, còn chép miệng hồi tưởng lại mùi vị nước giếng, không lâu lắm, cô đã ngủ thiếp đi, hôm nay với cô mà nói kỳ thật có hơi mệt mỏi, dù sao thân thể nhỏ bé này của cô mới ba tuổi, hơn nữa đang chậm rãi khôi phục.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Cửu đã bị mùi gì đó đánh thức, cô nhắm mắt nhăn mũi ngửi ngửi, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Lại đợi một lát, cô thật sự bị hun đến ngủ không nổi nữa, mở mắt ra, cô vừa tỉnh lại, tất cả cảm quan cũng thanh tỉnh theo, mùi thối kia càng thêm nồng đậm, mùi vị hố phân lên men thật lâu xông vào mũi.
Tiêu Cửu bị hun đến chảy nước mắt, cô nương theo ánh mặt trời mông lung nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình đầy bùn đen.
Chẳng lẽ đêm qua cô đang ngủ lại đi lăn lộn ở trong không gian? Nhưng không gian không có mùi này.
Vậy thì sao?
Cô nhanh chóng từ trên giường đứng lên, cha mẹ cô sẽ không cho rằng cô tiêu chảy ở trên giường đó chứ? Chuyện này xấu hổ muốn chết, cô không thể chấp nhận.
Tiêu Cửu rất nhanh tỉnh táo lại, quyết định vào không gian dùng nước giếng rửa sạch bản thân chút, không có cách nào, hiện tại chỗ nào cũng thiếu nước, tình huống này của cô không tắm vài lần khẳng định sẽ không sạch sẽ, nước trong nhà không đủ, cũng không dễ giải thích.
Cô đi vào không gian, cởi quần áo, dùng ống trúc múc nước trực tiếp tưới lên người mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn tưởng rằng sẽ lạnh đến run rẩy, không nghĩ tới nước giếng tuy rằng lạnh, nhưng tưới lên người lại rất thoải mái, là loại thoải mái tựa mình như đặt trong mùa xuân về hoa nở.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Cửu ra khỏi không gian, thay quần áo sạch sẽ, sau khi mở cửa sổ thông gió, cô rốt cục có thời gian tự hỏi biến hóa trên người mình.
Cô vô cùng xác định đất đai trong không gian không có bất kỳ mùi lạ nào, chỉ có mùi bùn đất, như vậy, nước bùn trên người cô, là tạp chất bài xuất ra sau khi uống nước giếng?
Theo lý thuyết, cô còn nhỏ như vậy, trên người không nên có nhiều tạp chất như thế, nhưng Tiêu Cửu rất nhanh nghĩ đến, lúc cô tới nơi này, nguyên thân đã không còn hơi thở, cỗ thân thể này ngoại trừ thiếu hụt lợi hại, thật ra căn cơ đã bị hủy.
Nếu như không phải cô vẫn luôn dùng dị năng tẩm bổ thân thể, chỉ sợ cô đã sớm không chống đỡ nổi nữa.
Mà nước giếng trong không gian khẳng định có hiệu quả thần kỳ, ít nhất củng cố thân bồi dương nguyên khí là khẳng định, hiện tại cô cảm thấy thân thể khỏe mạnh chưa bao giờ có, đã hoàn toàn hợp nhất toàn bộ thân thể và linh nhục cơ thể này.
Từ nay về sau, cô chính là Tiêu Cửu của thế giới này.
Cô đang cảm khái vận may tốt của mình, bên ngoài truyền đến giọng nói không thể tin của Dư Mạch Tuệ: "Tiêu Thiết Đản, con rơi xuống hố phân à!”
"Không có không có, làm sao có thể, không phải con!"
“Anh, sau này em sẽ đối tốt với anh.” Trong lòng Tiêu Cửu yên lặng nói lời xin lỗi với Tiêu Thiết Đản, cô thật sự không có dũng khí đi ra ngoài nói với Dư Mạch Tuệ: ‘Mẹ, mùi vị này là do con gái mẹ làm ra’, cô không làm được!
Lúc ăn sáng, mùi vị một lời khó nói hết trong nhà đã tản đi sạch sẽ, Tiêu Cửu len lén giấu trứng gà Vương Hội Hỉ cho cô, lát nữa cho Tiêu Thiết Đản ăn, cô muốn bù đắp cho anh cô chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro