Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 50
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
Tiêu Cửu xoay người, cười nói với Dư Mạch Tuệ: "Mẹ, con còn chút bài tập chưa làm xong, bây giờ con đi làm."
"Tiểu Cửu, sau này không được tùy tiện lên núi, mẹ rất nghiêm túc."
Thấy Dư Mạch Tuệ nói nghiêm túc, Tiêu Cửu lại yên lặng ngồi trở lại, chuẩn bị nghe mẹ dạy bảo.
"Con phải biết rằng, trên núi đồ vật đều là của nhà nước, chúng ta không thể tùy ý lấy dùng." Vừa nói, cô ấy vừa ý bảo Tiêu Định Quốc nhanh chóng giấu nhân sâm đi, miễn cho bị người nhìn thấy.
Thấy con gái nhìn mình, cô ấy hắng giọng một cái, "Lần này coi như xong, về sau không cho phép lên núi, bị người nhìn thấy không tốt, biết không?"
Tiêu Cửu thụ giáo gật đầu: "Mẹ, người yên tâm, sau này con không có việc gì sẽ không lên núi."
Nếu có việc, cô vẫn sẽ len lén lên núi, không có biện pháp, núi lớn kia là cách duy nhất cô làm phong phú không gian của mình.
"Còn nữa, lều cỏ dưới chân núi, các con cũng không được đi.” Dư Mạch Tuệ không hạ quyết tâm được với Tiêu Cửu từ trước đến nay, nhất là mấy năm trước, sau khi cô tìm được nhân sâm cứu Tiêu Định Quốc, Tiêu Cửu càng trở thành bảo bối trong lòng cô ấy, chính mình cũng luyến tiếc nói một câu nặng lời.
Nhưng, dính vào người bên lều cỏ sẽ phiền toái, cô ấy nhất định phải nói rõ ràng với hai đứa nhỏ, chủ yếu là nói rõ ràng với Tiêu Cửu, đừng thấy Tiêu Thiết Đản lớn lên cao lớn cường tráng, thật ra lá gan không lớn bằng Tiêu Cửu.
Làm mẹ ruột của hai người, cô ấy làm sao không biết, lén lút lên núi, xuống sông bắt cá, lên cây móc trứng chim, rất nhiều chuyện, đều là Tiêu Cửu xúi giục cùng nhau làm, chỉ là cô ấy luyến tiếc đánh Tiêu Cửu, chỉ có thể đánh Tiêu Thiết Đản giết gà dọa khỉ.
Cô ấy lại quơ chổi lông gà hư hư quất mấy cái vào Tiêu Thiết Đản: "Nhớ không?"
Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản gật đầu như giã tỏi: "Nhớ kỹ, không lên núi, không tới lều cỏ, mẹ yên tâm đi, chúng con đều nhớ kỹ."
"Được rồi, đi đọc sách đi, lát nữa ông con sẽ kiểm tra các con."
Hai anh em liếc nhau rồi ngoan ngoãn đi đọc sách, đại đội bọn họ không có trường học, đi học phải lên thị trấn, mấy năm trước, Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản đều mỗi ngày đi một tiếng đồng hồ đến thị trấn học, chỉ là, mấy năm gần đây thị trấn dần dần không yên ổn.
Năm nay càng là có khăn tay đỏ bắt đầu ầm ĩ, trong phòng học chướng khí mù mịt, Tiêu Cửu sau khi trở về vừa nói với người nhà, Tiêu Thủ Thành đã tự mình đi một chuyến tới trường học, sau khi trở về thì không cho hai anh em đi học, nhất là Tiêu Thiết Đản, Tiêu Thủ Thành ba lệnh năm thân bắt cậu không cho phép gia nhập khăn tay đỏ, an ổn ở nhà đọc sách.
Tiêu Thiết Đản tuy rằng tính cách vẫn rất nhảy nhót, nhưng trải qua chuyện của Tiêu Định Quốc vài năm trước, rất coi trọng người nhà, rất nghe lời của Tiêu Thủ Thành, sau khi trở về, ngoại trừ cùng Tiêu Cửu lên núi xuống sông lăn lộn, thì sẽ là cùng kết bạn với con trai đại đội trưởng Tiêu Cẩu Oa đi chơi.
Dư Mạch Tuệ trở lại phòng mình, thấy Tiêu Định Quốc nhìn nhân sâm xuất thần, cười nhận lấy nhân sâm: "Em cất trước, chờ cha mẹ trở lại, sẽ cho bọn họ, tuổi họ dần lớn, trong nhà có nhân sâm, lá gan chúng ta cũng lớn hơn chút."
Nói xong trấn an vỗ vỗ bả vai Tiêu Định Quốc, Tiêu Định Quốc cười cầm tay Dư Mạch Tuệ đặt ở bả vai anh cầm trong tay: "Đừng lo lắng, đều đã qua, anh hiện tại cũng không lên núi."
Tiêu Định Quốc mấy năm trước bị thương nặng bao nhiêu, chính anh rõ ràng nhất, bởi vậy, sau khi thân thể dưỡng tốt, anh cũng không giống như trước đây như vậy dăm ba thỉnh thoảng lên núi chuẩn bị ăn.
Cũng may hiện tại cảnh vật tốt lên, ăn uống người một nhà cũng không quá lo.
Tiêu Định Quốc và người nhà giống nhau, cảm thấy duyên cớ mình có thể bảo trụ tánh mạng là vì Tiêu Cửu vận khí tốt tìm được nhân sâm, về phần khi đó anh mơ hồ nhìn thấy vầng sángmàu xanh biếc, anh đã sớm quên, cho dù nhớ kỹ, anh cũng sẽ cho là mình bị thương quá nặng nên hoa mắt.
"Tiểu Cửu, sau này không được tùy tiện lên núi, mẹ rất nghiêm túc."
Thấy Dư Mạch Tuệ nói nghiêm túc, Tiêu Cửu lại yên lặng ngồi trở lại, chuẩn bị nghe mẹ dạy bảo.
"Con phải biết rằng, trên núi đồ vật đều là của nhà nước, chúng ta không thể tùy ý lấy dùng." Vừa nói, cô ấy vừa ý bảo Tiêu Định Quốc nhanh chóng giấu nhân sâm đi, miễn cho bị người nhìn thấy.
Thấy con gái nhìn mình, cô ấy hắng giọng một cái, "Lần này coi như xong, về sau không cho phép lên núi, bị người nhìn thấy không tốt, biết không?"
Tiêu Cửu thụ giáo gật đầu: "Mẹ, người yên tâm, sau này con không có việc gì sẽ không lên núi."
Nếu có việc, cô vẫn sẽ len lén lên núi, không có biện pháp, núi lớn kia là cách duy nhất cô làm phong phú không gian của mình.
"Còn nữa, lều cỏ dưới chân núi, các con cũng không được đi.” Dư Mạch Tuệ không hạ quyết tâm được với Tiêu Cửu từ trước đến nay, nhất là mấy năm trước, sau khi cô tìm được nhân sâm cứu Tiêu Định Quốc, Tiêu Cửu càng trở thành bảo bối trong lòng cô ấy, chính mình cũng luyến tiếc nói một câu nặng lời.
Nhưng, dính vào người bên lều cỏ sẽ phiền toái, cô ấy nhất định phải nói rõ ràng với hai đứa nhỏ, chủ yếu là nói rõ ràng với Tiêu Cửu, đừng thấy Tiêu Thiết Đản lớn lên cao lớn cường tráng, thật ra lá gan không lớn bằng Tiêu Cửu.
Làm mẹ ruột của hai người, cô ấy làm sao không biết, lén lút lên núi, xuống sông bắt cá, lên cây móc trứng chim, rất nhiều chuyện, đều là Tiêu Cửu xúi giục cùng nhau làm, chỉ là cô ấy luyến tiếc đánh Tiêu Cửu, chỉ có thể đánh Tiêu Thiết Đản giết gà dọa khỉ.
Cô ấy lại quơ chổi lông gà hư hư quất mấy cái vào Tiêu Thiết Đản: "Nhớ không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản gật đầu như giã tỏi: "Nhớ kỹ, không lên núi, không tới lều cỏ, mẹ yên tâm đi, chúng con đều nhớ kỹ."
"Được rồi, đi đọc sách đi, lát nữa ông con sẽ kiểm tra các con."
Hai anh em liếc nhau rồi ngoan ngoãn đi đọc sách, đại đội bọn họ không có trường học, đi học phải lên thị trấn, mấy năm trước, Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản đều mỗi ngày đi một tiếng đồng hồ đến thị trấn học, chỉ là, mấy năm gần đây thị trấn dần dần không yên ổn.
Năm nay càng là có khăn tay đỏ bắt đầu ầm ĩ, trong phòng học chướng khí mù mịt, Tiêu Cửu sau khi trở về vừa nói với người nhà, Tiêu Thủ Thành đã tự mình đi một chuyến tới trường học, sau khi trở về thì không cho hai anh em đi học, nhất là Tiêu Thiết Đản, Tiêu Thủ Thành ba lệnh năm thân bắt cậu không cho phép gia nhập khăn tay đỏ, an ổn ở nhà đọc sách.
Tiêu Thiết Đản tuy rằng tính cách vẫn rất nhảy nhót, nhưng trải qua chuyện của Tiêu Định Quốc vài năm trước, rất coi trọng người nhà, rất nghe lời của Tiêu Thủ Thành, sau khi trở về, ngoại trừ cùng Tiêu Cửu lên núi xuống sông lăn lộn, thì sẽ là cùng kết bạn với con trai đại đội trưởng Tiêu Cẩu Oa đi chơi.
Dư Mạch Tuệ trở lại phòng mình, thấy Tiêu Định Quốc nhìn nhân sâm xuất thần, cười nhận lấy nhân sâm: "Em cất trước, chờ cha mẹ trở lại, sẽ cho bọn họ, tuổi họ dần lớn, trong nhà có nhân sâm, lá gan chúng ta cũng lớn hơn chút."
Nói xong trấn an vỗ vỗ bả vai Tiêu Định Quốc, Tiêu Định Quốc cười cầm tay Dư Mạch Tuệ đặt ở bả vai anh cầm trong tay: "Đừng lo lắng, đều đã qua, anh hiện tại cũng không lên núi."
Tiêu Định Quốc mấy năm trước bị thương nặng bao nhiêu, chính anh rõ ràng nhất, bởi vậy, sau khi thân thể dưỡng tốt, anh cũng không giống như trước đây như vậy dăm ba thỉnh thoảng lên núi chuẩn bị ăn.
Cũng may hiện tại cảnh vật tốt lên, ăn uống người một nhà cũng không quá lo.
Tiêu Định Quốc và người nhà giống nhau, cảm thấy duyên cớ mình có thể bảo trụ tánh mạng là vì Tiêu Cửu vận khí tốt tìm được nhân sâm, về phần khi đó anh mơ hồ nhìn thấy vầng sángmàu xanh biếc, anh đã sớm quên, cho dù nhớ kỹ, anh cũng sẽ cho là mình bị thương quá nặng nên hoa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro