[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 18
2024-10-27 17:16:14
Thân hình rắn rỏi bật dậy khỏi giường. Một tay vẫn nhanh nhẹn gấp chăn màn thành hình “đậu hũ” vuông vức, gọn gàng.
Chẳng phải lần đầu Lục Hiệu gặp thương tích. Để ở tuổi đời còn xanh thế này đã là liên trưởng thì những gì anh bỏ ra không ai có thể hiểu hết được. Nhất là cái hồi anh mới vào quân ngũ.
Hội thao trong đơn vị tuy không phải súng thật đạn thật gì nhưng mỗi hạng mục huấn luyện đều “ăn hành” chẳng kém gì đánh trận.
Lúc mới đến tuổi còn nhỏ, tính tình lại không chịu thua ai. Cái gì cũng phải hơn người nên Lục Hiệu không ít lần nếm mùi “xương máu”.
Cho đến cái lần tập luyện thể lực sau đó, anh đã phá vỡ kỷ lục chống đẩy của toàn liên đội. Dưới cái cô như thiêu như đốt, anh cứ thế chống đẩy 340 cái.
Khi anh bước xuống khỏi xà ngang, đội trưởng đã bế anh trở lại. Cả hai bàn tay đều rớm máu, trầy da tróc thịt trông đến là xót.
Vết thương ở hai bàn tay phải băng bó mất hơn một tháng mới khỏi hẳn, nhưng cũng từ đó về sau trong liên đội chẳng còn ai dám xem thường anh nữa.
Gấp xong chăn, mặc chỉnh tề quân phục, Lục Hiệu chống một tay xuống đất chống đẩy 150 cái rồi tiếp đến là gập bụng và squat. Đây đều là những bài tập thể lực cơ bản mà bất cứ người lính nào cũng phải kinh qua hay còn được gọi vui là “ba cái một trăm”.
Vừa kết thúc bài tập thể lực theo lịch trình thường ngày của bản thân thì tiếng còi báo thức vang lên. Lục Hiệu cầm ca men đánh răng rửa mặt đơn giản rồi cùng đồng đội ăn sáng, dưới ánh mắt của cả liên đội anh rời khỏi doanh tràn Bộ binh.
Vừa nãy cùng Lục Hiệu ngồi ăn sáng là vài vị ban trưởng trong liên đội.
Thấy Lục Hiệu đã đi xa, ban trưởng nhị ban thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì anh Lục của chúng ta cũng chịu đi nghỉ ngơi một thời gian rồi. Hằng ngày anh ấy cứ lượn lờ trước mặt, tôi đây có muốn thở mạnh cũng không dám. Nhỡ đâu để anh Lục để ý thấy cái là lại bị lôi ra tập luyện thêm mệt xỉu.”
Nhất ban trưởng nghe vậy cốc vào đầu nhị ban trưởng một cái rõ kêu.
“Nói linh tinh cái gì đấy? Toàn liên đội này thì cậu với liên trưởng là thân thiết với nhau nhất, chẳng phải cậu cũng thích bị liên trưởng “huấn luyện” đó sao? Như thế mới nhanh tiến bộ được.”
“Ê này, không phải cậu cũng suốt ngày tìm cớ lôi kéo anh Lục sang ban cậu để hướng dẫn, chỉ bảo đấy thôi, phiền đến nỗi anh Lục phải tìm cách “chạy trốn” đấy thôi. Muốn huấn luyện thì lần sau cậu cứ việc đến tìm tôi đây, so với anh Lục thì tôi dễ “mời” hơn nhiều.”
Cả hai cứ thế “cà khịa”, đấu võ mồm chẳng ai chịu nhường ai.
Vài vị ban trưởng còn lại đã quen với cảnh tượng này từ lâu nên chẳng buồn để ý đến hai kẻ “hỗn thế nhưng không loạn” kia nữa.
Dù miệng thì nói là Lục Hiệu vắng mặt thì mọi người có thể thoản mái, nhưng thực chất tam liên vẫn luôn là liên đội mạnh nhất toàn quân đoàn.
Người nào người nấy đều là những “cây cứng”, hội thao quân đoàn là y như rằng toàn bộ lại âm thầm bí mật khổ luyện với mục tiêu giành quán quân.
Chẳng phải lần đầu Lục Hiệu gặp thương tích. Để ở tuổi đời còn xanh thế này đã là liên trưởng thì những gì anh bỏ ra không ai có thể hiểu hết được. Nhất là cái hồi anh mới vào quân ngũ.
Hội thao trong đơn vị tuy không phải súng thật đạn thật gì nhưng mỗi hạng mục huấn luyện đều “ăn hành” chẳng kém gì đánh trận.
Lúc mới đến tuổi còn nhỏ, tính tình lại không chịu thua ai. Cái gì cũng phải hơn người nên Lục Hiệu không ít lần nếm mùi “xương máu”.
Cho đến cái lần tập luyện thể lực sau đó, anh đã phá vỡ kỷ lục chống đẩy của toàn liên đội. Dưới cái cô như thiêu như đốt, anh cứ thế chống đẩy 340 cái.
Khi anh bước xuống khỏi xà ngang, đội trưởng đã bế anh trở lại. Cả hai bàn tay đều rớm máu, trầy da tróc thịt trông đến là xót.
Vết thương ở hai bàn tay phải băng bó mất hơn một tháng mới khỏi hẳn, nhưng cũng từ đó về sau trong liên đội chẳng còn ai dám xem thường anh nữa.
Gấp xong chăn, mặc chỉnh tề quân phục, Lục Hiệu chống một tay xuống đất chống đẩy 150 cái rồi tiếp đến là gập bụng và squat. Đây đều là những bài tập thể lực cơ bản mà bất cứ người lính nào cũng phải kinh qua hay còn được gọi vui là “ba cái một trăm”.
Vừa kết thúc bài tập thể lực theo lịch trình thường ngày của bản thân thì tiếng còi báo thức vang lên. Lục Hiệu cầm ca men đánh răng rửa mặt đơn giản rồi cùng đồng đội ăn sáng, dưới ánh mắt của cả liên đội anh rời khỏi doanh tràn Bộ binh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nãy cùng Lục Hiệu ngồi ăn sáng là vài vị ban trưởng trong liên đội.
Thấy Lục Hiệu đã đi xa, ban trưởng nhị ban thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì anh Lục của chúng ta cũng chịu đi nghỉ ngơi một thời gian rồi. Hằng ngày anh ấy cứ lượn lờ trước mặt, tôi đây có muốn thở mạnh cũng không dám. Nhỡ đâu để anh Lục để ý thấy cái là lại bị lôi ra tập luyện thêm mệt xỉu.”
Nhất ban trưởng nghe vậy cốc vào đầu nhị ban trưởng một cái rõ kêu.
“Nói linh tinh cái gì đấy? Toàn liên đội này thì cậu với liên trưởng là thân thiết với nhau nhất, chẳng phải cậu cũng thích bị liên trưởng “huấn luyện” đó sao? Như thế mới nhanh tiến bộ được.”
“Ê này, không phải cậu cũng suốt ngày tìm cớ lôi kéo anh Lục sang ban cậu để hướng dẫn, chỉ bảo đấy thôi, phiền đến nỗi anh Lục phải tìm cách “chạy trốn” đấy thôi. Muốn huấn luyện thì lần sau cậu cứ việc đến tìm tôi đây, so với anh Lục thì tôi dễ “mời” hơn nhiều.”
Cả hai cứ thế “cà khịa”, đấu võ mồm chẳng ai chịu nhường ai.
Vài vị ban trưởng còn lại đã quen với cảnh tượng này từ lâu nên chẳng buồn để ý đến hai kẻ “hỗn thế nhưng không loạn” kia nữa.
Dù miệng thì nói là Lục Hiệu vắng mặt thì mọi người có thể thoản mái, nhưng thực chất tam liên vẫn luôn là liên đội mạnh nhất toàn quân đoàn.
Người nào người nấy đều là những “cây cứng”, hội thao quân đoàn là y như rằng toàn bộ lại âm thầm bí mật khổ luyện với mục tiêu giành quán quân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro