[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 22
2024-10-27 17:16:14
Triệu Vi Vi giật bắn mình khi bắt gặp tia mắt sắc lẹm ấy, vội vã cuối gằm mặt xuống, cố kìm nén cơn thịnh nộ.
Lục Hiệu khẽ nhíu mày, thu hồi tầm mắt.
Trước gương, cô miệt mài trau chuốt từng động tác, xoay người, nhún nhảy. Mỗi cái xoay chuyển đều như thể thoát ra từ gót sen, uyển chuyển không chút gượng gạo.
Cô nhập tâm hết mình, hóa thân thành nàng Kiều Hoa tội nghiệp bị ức hiếp, để từng xúc cảm bi ai, tuyệt vọng của nhân vật thấm đẫm tâm can.
Cứ thế, khi đã hoàn toàn đắm chìm trong dòng cảm xúc mãnh liệt ấy, cả bài múa như được thổi hồn, trở nên sống động lạ thường.
Sau hai lần diễn thử, mọi người lại cùng nhau thảo luận về các vấn đề liên quan đến sân khấu. Xong xuôi, mỗi người lại tản ra tập luyện riêng. Người thì tranh thủ nghỉ ngơi, kẻ lại tiếp tục mài giũa từng động tác của mình.
Còn cô, vẫn miệt mài trước gương. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt trái xoan thanh tú, nhưng dường như vẫn chưa vừa ý. Cô tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ.
Bên cạnh cô, Lưu Phong - bạn nhảy của cô - cũng đang tập luyện cùng.
Bình thường đứng im một chỗ, cô đã đủ sức khiến bao ánh mắt si mê, huống chi khi cô khiêu vũ. Vẻ đẹp ấy lại càng thêm rực rỡ, khiến người ta chẳng thể nào rời mắt.
Lục Hiệu cũng không ngoại lệ.
Bị cô bỏ mặc, anh khẽ dựa người vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, đầu hơi cúi xuống. Tuy không đứng gần cô, nhưng với dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô ở trung tâm sàn tập.
Đẹp quá! Như một cô thiên nga nhỏ lạc lõng, đáng thương. Cho dù chỉ khoác lên mình bộ trang phục đơn sơ của một tiểu nha hoàn, cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ khiến người ta muốn chở che.
Khác hẳn với thái độ hờ hững, qua loa khi ở cạnh anh. Lúc này, cô hoàn toàn nhập tâm vào điệu múa. Đôi mắt sáng ngời một thứ ánh sáng kỳ lạ mà trước đây anh chưa từng thấy, thật cuốn hút!
Cô cứ mải miết nhảy, cho đến khi cảm thấy kiệt sức cô mới vịn ngực thở dốc, dừng lại.
Cô tựa người vào gương, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Dường như không hài lòng với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Dù mọi người xung quanh đều khen ngợi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, dường như vẫn còn thiếu sót điều gì đó… Nhưng rốt cuộc là thiếu thứ gì?
Lưu Phong, bạn nhảy của cô, vẫn luôn đứng cạnh, cô nhìn sang cậu ta: "Tôi thấy vẫn chưa ổn lắm, Lưu Phong, cậu thấy sao?".
Nhìn cô, trong mắt Lưu Phong thoáng hiện lên tia si mê khó giấu: "Tiểu thư, tôi thấy cậu nhảy rất tốt rồi! Phần mới mà cậu tự biên so với bản cũ còn hay hơn!"
Vừa nói, cậu ta vừa tiến lại gần cô hơn.
Nhìn Lưu Phong đang phấn khích tiến lại gần, cô khẽ lùi về sau kéo giãn khoảng cách với hắn. Sao cậu ta ta lại phấn khích quá vậy?
Không nhận được câu trả lời mong muốn từ Lưu Phong, cô không hỏi thêm nữa. Chỉ ngẩng đầu, tựa vào tay vịn, trầm ngâm suy nghĩ về bài múa của mình. Chỉ còn thiếu một chút gì đó…
Là gì nhỉ?
Chưa tìm ra được điểm mấu chốt, cô không tiếp tục luyện tập một cách máy móc nữa, mà bắt đầu quan sát những người khác đang nhảy trong phòng tập. Cố gắng tìm kiếm cảm hứng từ họ.
Lục Hiệu khẽ nhíu mày, thu hồi tầm mắt.
Trước gương, cô miệt mài trau chuốt từng động tác, xoay người, nhún nhảy. Mỗi cái xoay chuyển đều như thể thoát ra từ gót sen, uyển chuyển không chút gượng gạo.
Cô nhập tâm hết mình, hóa thân thành nàng Kiều Hoa tội nghiệp bị ức hiếp, để từng xúc cảm bi ai, tuyệt vọng của nhân vật thấm đẫm tâm can.
Cứ thế, khi đã hoàn toàn đắm chìm trong dòng cảm xúc mãnh liệt ấy, cả bài múa như được thổi hồn, trở nên sống động lạ thường.
Sau hai lần diễn thử, mọi người lại cùng nhau thảo luận về các vấn đề liên quan đến sân khấu. Xong xuôi, mỗi người lại tản ra tập luyện riêng. Người thì tranh thủ nghỉ ngơi, kẻ lại tiếp tục mài giũa từng động tác của mình.
Còn cô, vẫn miệt mài trước gương. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt trái xoan thanh tú, nhưng dường như vẫn chưa vừa ý. Cô tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ.
Bên cạnh cô, Lưu Phong - bạn nhảy của cô - cũng đang tập luyện cùng.
Bình thường đứng im một chỗ, cô đã đủ sức khiến bao ánh mắt si mê, huống chi khi cô khiêu vũ. Vẻ đẹp ấy lại càng thêm rực rỡ, khiến người ta chẳng thể nào rời mắt.
Lục Hiệu cũng không ngoại lệ.
Bị cô bỏ mặc, anh khẽ dựa người vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, đầu hơi cúi xuống. Tuy không đứng gần cô, nhưng với dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô ở trung tâm sàn tập.
Đẹp quá! Như một cô thiên nga nhỏ lạc lõng, đáng thương. Cho dù chỉ khoác lên mình bộ trang phục đơn sơ của một tiểu nha hoàn, cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ khiến người ta muốn chở che.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khác hẳn với thái độ hờ hững, qua loa khi ở cạnh anh. Lúc này, cô hoàn toàn nhập tâm vào điệu múa. Đôi mắt sáng ngời một thứ ánh sáng kỳ lạ mà trước đây anh chưa từng thấy, thật cuốn hút!
Cô cứ mải miết nhảy, cho đến khi cảm thấy kiệt sức cô mới vịn ngực thở dốc, dừng lại.
Cô tựa người vào gương, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Dường như không hài lòng với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Dù mọi người xung quanh đều khen ngợi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, dường như vẫn còn thiếu sót điều gì đó… Nhưng rốt cuộc là thiếu thứ gì?
Lưu Phong, bạn nhảy của cô, vẫn luôn đứng cạnh, cô nhìn sang cậu ta: "Tôi thấy vẫn chưa ổn lắm, Lưu Phong, cậu thấy sao?".
Nhìn cô, trong mắt Lưu Phong thoáng hiện lên tia si mê khó giấu: "Tiểu thư, tôi thấy cậu nhảy rất tốt rồi! Phần mới mà cậu tự biên so với bản cũ còn hay hơn!"
Vừa nói, cậu ta vừa tiến lại gần cô hơn.
Nhìn Lưu Phong đang phấn khích tiến lại gần, cô khẽ lùi về sau kéo giãn khoảng cách với hắn. Sao cậu ta ta lại phấn khích quá vậy?
Không nhận được câu trả lời mong muốn từ Lưu Phong, cô không hỏi thêm nữa. Chỉ ngẩng đầu, tựa vào tay vịn, trầm ngâm suy nghĩ về bài múa của mình. Chỉ còn thiếu một chút gì đó…
Là gì nhỉ?
Chưa tìm ra được điểm mấu chốt, cô không tiếp tục luyện tập một cách máy móc nữa, mà bắt đầu quan sát những người khác đang nhảy trong phòng tập. Cố gắng tìm kiếm cảm hứng từ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro