[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 25
2024-10-27 17:16:14
Đoàn Văn công có hai sảnh tập lớn. Đội múa của Tang Miêu và đội nhạc cụ cùng tập luyện ở một sảnh, đội kịch nói và đội hợp xướng ở một sảnh khác.
Vì buổi biểu diễn của trung đoàn Bộ binh lần này chủ yếu do đội nhạc cụ và đội múa phụ trách dàn dựng nên Dương Hân đã đưa Lục Hiệu đến sảnh tập của Tang Miêu.
Nhưng tất cả mọi người đều dùng cơm ở cùng một nhà ăn, nên lúc này những người của đội kịch nói và đội hợp xướng cũng chú ý đến Lục Hiệu. Không ít cô gái lén nhìn trộm anh.
Thậm chí có cô gái nào đó bạo dạn muốn tiến đến ngồi gần anh, nhưng rất nhanh đã bị khí chất lạnh lùng của anh dập tắt ý định.
Triệu Vi Vi đến sớm, vừa mới đi lấy cơm xong, quay lại tìm chỗ ngồi thì phát hiện Lục Hiệu thế mà lại ngồi một mình ở một chiếc bàn dài, chẳng biết vì sao xung quanh không có một ai.
Nhìn thấy cánh tay bị băng bó của anh và chiếc bàn trống trơn trước mặt, trong lòng Triệu Vi Vi vui mừng. Nhưng vẫn cố kìm nén biểu cảm trên mặt, giả vờ như vô tình đi đến trước mặt Lục Hiệu, rồi tự nhiên hỏi: "Lục liên trưởng, xung quanh không còn chỗ nào cả, tôi ngồi đây được không?"
Lục Hiệu nhìn Triệu Vi Vi, không từ chối. Chiếc bàn này rất lớn, đủ chỗ cho bảy, tám người ngồi, anh không có lý do gì để từ chối.
Triệu Vi Vi mừng rỡ, định bụng ngồi xuống đối diện Lục Hiệu thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo mềm mại: "Lục liên trưởng, tôi lấy cơm cho anh rồi đây."
Tang Miêu vất vả lắm mới đến lượt mình, khó khăn bưng hai phần cơm đi tới. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt Lục Hiệu đang có một người đứng.
Người nọ quay đầu lại, không ngờ lại chính là nữ chính, Triệu Vi Vi.
Tang Miêu ngây người, đứng im tại chỗ. Cô làm sao quên được chứ, Lục Hiệu là nam chính, hai người họ mới là một đôi, chạm mặt nhau cũng là chuyện bình thường.
Giờ phút này, cô bưng khay cơm, chỉ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Không biết nên tiếp tục ngồi đối diện Lục Hiệu, hay là nhường chỗ cho hai người họ. Càng không biết nam chính giờ đang nghĩ gì.
Nếu cô cố tình ngồi xuống, không biết điều, khiến nam chính chán ghét. Vậy chẳng phải là càng thêm hết hy vọng nhờ anh giúp đỡ sao?
Ngay lúc cô bưng cơm, ngượng ngùng không biết nên làm thế nào thì Lục Hiệu lên tiếng: "Tang Miêu, lấy cơm xong rồi thì mang lại đây."
Tang Miêu do dự hai giây, rồi vẫn nghe theo lời Lục Hiệu, bước tới.
Nhìn Triệu Vi Vi đang đứng chắn trước mặt Lục Hiệu, cô nghĩ ngợi một chút, định bụng ngồi xuống bên cạnh Lục Hiệu. Ngay lúc cô định đặt hộp cơm của anh xuống, Lục Hiệu bất ngờ đưa tay ra đón lấy hai hộp cơm trên tay cô.
Tay anh to lớn và ấm áp, nhẹ nhàng tiếp lấy hai hộp cơm mà cô cầm đến suýt thì không nổi, đặt xuống hai chỗ trống trước mặt.
Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lướt qua Triệu Vi Vi. Để rồi kéo ghế đối diện, nhường cho cô ngồi.
Chứng kiến tất cả, gương mặt kiều diễm của Triệu Vi Vi phút chốc đỏ ửng rồi lại trắng bệch, thì ra người ta đâu thèm để ý đến cô ta.
Hai người họ cứ thế mà tình tứ, trao nhau hộp cơm, chẳng màng đến ai. Khiến sắc mặt Triệu Vi Vi biến hóa khôn lường, nào trắng nào đỏ. Chẳng khác nào tiết mục "Biến mặt" của hí kịch Xuyên kịch.
Vì buổi biểu diễn của trung đoàn Bộ binh lần này chủ yếu do đội nhạc cụ và đội múa phụ trách dàn dựng nên Dương Hân đã đưa Lục Hiệu đến sảnh tập của Tang Miêu.
Nhưng tất cả mọi người đều dùng cơm ở cùng một nhà ăn, nên lúc này những người của đội kịch nói và đội hợp xướng cũng chú ý đến Lục Hiệu. Không ít cô gái lén nhìn trộm anh.
Thậm chí có cô gái nào đó bạo dạn muốn tiến đến ngồi gần anh, nhưng rất nhanh đã bị khí chất lạnh lùng của anh dập tắt ý định.
Triệu Vi Vi đến sớm, vừa mới đi lấy cơm xong, quay lại tìm chỗ ngồi thì phát hiện Lục Hiệu thế mà lại ngồi một mình ở một chiếc bàn dài, chẳng biết vì sao xung quanh không có một ai.
Nhìn thấy cánh tay bị băng bó của anh và chiếc bàn trống trơn trước mặt, trong lòng Triệu Vi Vi vui mừng. Nhưng vẫn cố kìm nén biểu cảm trên mặt, giả vờ như vô tình đi đến trước mặt Lục Hiệu, rồi tự nhiên hỏi: "Lục liên trưởng, xung quanh không còn chỗ nào cả, tôi ngồi đây được không?"
Lục Hiệu nhìn Triệu Vi Vi, không từ chối. Chiếc bàn này rất lớn, đủ chỗ cho bảy, tám người ngồi, anh không có lý do gì để từ chối.
Triệu Vi Vi mừng rỡ, định bụng ngồi xuống đối diện Lục Hiệu thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo mềm mại: "Lục liên trưởng, tôi lấy cơm cho anh rồi đây."
Tang Miêu vất vả lắm mới đến lượt mình, khó khăn bưng hai phần cơm đi tới. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt Lục Hiệu đang có một người đứng.
Người nọ quay đầu lại, không ngờ lại chính là nữ chính, Triệu Vi Vi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Miêu ngây người, đứng im tại chỗ. Cô làm sao quên được chứ, Lục Hiệu là nam chính, hai người họ mới là một đôi, chạm mặt nhau cũng là chuyện bình thường.
Giờ phút này, cô bưng khay cơm, chỉ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Không biết nên tiếp tục ngồi đối diện Lục Hiệu, hay là nhường chỗ cho hai người họ. Càng không biết nam chính giờ đang nghĩ gì.
Nếu cô cố tình ngồi xuống, không biết điều, khiến nam chính chán ghét. Vậy chẳng phải là càng thêm hết hy vọng nhờ anh giúp đỡ sao?
Ngay lúc cô bưng cơm, ngượng ngùng không biết nên làm thế nào thì Lục Hiệu lên tiếng: "Tang Miêu, lấy cơm xong rồi thì mang lại đây."
Tang Miêu do dự hai giây, rồi vẫn nghe theo lời Lục Hiệu, bước tới.
Nhìn Triệu Vi Vi đang đứng chắn trước mặt Lục Hiệu, cô nghĩ ngợi một chút, định bụng ngồi xuống bên cạnh Lục Hiệu. Ngay lúc cô định đặt hộp cơm của anh xuống, Lục Hiệu bất ngờ đưa tay ra đón lấy hai hộp cơm trên tay cô.
Tay anh to lớn và ấm áp, nhẹ nhàng tiếp lấy hai hộp cơm mà cô cầm đến suýt thì không nổi, đặt xuống hai chỗ trống trước mặt.
Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lướt qua Triệu Vi Vi. Để rồi kéo ghế đối diện, nhường cho cô ngồi.
Chứng kiến tất cả, gương mặt kiều diễm của Triệu Vi Vi phút chốc đỏ ửng rồi lại trắng bệch, thì ra người ta đâu thèm để ý đến cô ta.
Hai người họ cứ thế mà tình tứ, trao nhau hộp cơm, chẳng màng đến ai. Khiến sắc mặt Triệu Vi Vi biến hóa khôn lường, nào trắng nào đỏ. Chẳng khác nào tiết mục "Biến mặt" của hí kịch Xuyên kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro