[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 36
2024-10-27 17:16:14
Cho nên, mặc dù nhất định phải có được Lục Hiệu, nhưng ngoài mặt Triệu Vi Vi lại giả vờ như không quan tâm lắm. Cũng không giống như những nữ quân nhân khác chủ động bày tỏ sự ân cần, nhưng trong âm thầm lại hao tâm tổn trí, luôn vô tình đến gần Lục Hiệu.
Bộ đồ tập múa mà cô ta đang mặc là do chính tay cô ta sửa lại. Phần áo trên được sửa ngắn hơn một chút, có thể làm nổi bật tỷ lệ cơ thể vượt trội của cô ta.
Khi nhảy, cô ta cố gắng uốn éo vòng eo nhỏ nhắn của mình một cách tối đa. Thậm chí còn lén sửa cả phần ngực áo, để lộ ra sự trắng nõn đầy đặn của mình. Cố gắng thể hiện ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.
Triệu Vi Vi trong lòng đầy tự tin, nghĩ rằng Lục Hiệu chắc chắn không thể thờ ơ trước vẻ ngoài này.
Ở kiếp trước, cô ta đã từng hẹn hò với một số lính trong quân đội, những người còn rất trẻ và tràn đầy sức sống, lại hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ. Cô ta tin rằng vẻ ngoài của mình sẽ thu hút sự chú ý của Lục Hiệu.
Tiếp theo, Triệu Vi Vi lại bước một bước xoay người, nhảy bật một chân. Sau đó liếc mắt về phía Lục Hiệu rồi bỗng nhiên ngã xuống, miệng kêu lên: "A!"
Cô ta ngã về phía Lục Hiệu, vốn tưởng rằng sẽ có một màn tiếp xúc thân mật. Không ngờ ngay sau đó, Lục Hiệu đưa một tay ra, chỉ nắm lấy một cánh tay của cô ta rồi kéo cô ta đứng thẳng dậy. Chưa kịp để Triệu Vi Vi phản ứng gì thì anh đã buông tay ra.
“Cẩn thận một chút.” Vừa dứt lời, Lục Hiệu nhíu mày tránh né cô ta, tìm một chỗ ít người hơn mà đứng.
Anh vẫn nhớ cô nữ binh này. Chuyện xảy ra ở nhà ăn lần trước cùng với lần này khiến anh bất giác sinh ra chút chán ghét.
Triệu Vi Vi nhìn theo bóng Lục Hiệu đã đi xa, tức giận nghiến răng.
…
Hôm nay, trước khi tiếng còi báo hiệu bữa tối vang lên, như thường lệ Tang Miêu lại đến thao trường của Đoàn Văn công tìm Lục Hiệu. Hai người đứng dưới tán cây, anh chỉ dạy cô tập luyện.
Thời gian này, ngày nào Lục Hiệu cũng riêng để cô luyện tập, quan hệ hai người cũng gần gũi hơn không ít. Ít nhất thì Tang Miêu cũng không còn giữ thái độ dè dặt xa cách với Lục Hiệu – nam chính của tiểu thuyết nữa.
Lục Hiệu nhìn thì lạnh lùng nhưng lại là một người thầy tận tâm, nghiêm túc.
Thế nhưng từ sau lần khai sáng đó, trong những buổi học tiếp theo, Tang Miêu chưa từng để Lục Hiệu phải chỉnh sửa động tác cho mình lần nào.
Cô tiếp thu rất nhanh, từ động tác, biểu cảm cho đến khí thế đều toát lên khí chất thông minh, có thiên phú, hơn nữa còn vô cùng chăm chỉ.
Mỗi lần học bài mới, Tang Miêu đều có thể tái hiện lại bài cũ rất tốt, có thể thấy cô thực sự rất chăm chỉ tập luyện. Ngay cả Lục Hiệu cũng rất hài lòng về cô học trò này.
Nếu Tang Miêu là lính trong trung đội của anh, vừa chịu khó lại có thiên phú thì chắc chắn sẽ không thua kém gì mấy cậu đội trưởng được anh trực tiếp huấn luyện.
Đừng xem thường mấy cậu đội trưởng đó, tuy giờ chưa thể hiện ra nhưng sau này đều là những vị tướng tài ba dưới trướng của Lục Hiệu, lập được chiến công hiển hách.
Bộ đồ tập múa mà cô ta đang mặc là do chính tay cô ta sửa lại. Phần áo trên được sửa ngắn hơn một chút, có thể làm nổi bật tỷ lệ cơ thể vượt trội của cô ta.
Khi nhảy, cô ta cố gắng uốn éo vòng eo nhỏ nhắn của mình một cách tối đa. Thậm chí còn lén sửa cả phần ngực áo, để lộ ra sự trắng nõn đầy đặn của mình. Cố gắng thể hiện ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.
Triệu Vi Vi trong lòng đầy tự tin, nghĩ rằng Lục Hiệu chắc chắn không thể thờ ơ trước vẻ ngoài này.
Ở kiếp trước, cô ta đã từng hẹn hò với một số lính trong quân đội, những người còn rất trẻ và tràn đầy sức sống, lại hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ. Cô ta tin rằng vẻ ngoài của mình sẽ thu hút sự chú ý của Lục Hiệu.
Tiếp theo, Triệu Vi Vi lại bước một bước xoay người, nhảy bật một chân. Sau đó liếc mắt về phía Lục Hiệu rồi bỗng nhiên ngã xuống, miệng kêu lên: "A!"
Cô ta ngã về phía Lục Hiệu, vốn tưởng rằng sẽ có một màn tiếp xúc thân mật. Không ngờ ngay sau đó, Lục Hiệu đưa một tay ra, chỉ nắm lấy một cánh tay của cô ta rồi kéo cô ta đứng thẳng dậy. Chưa kịp để Triệu Vi Vi phản ứng gì thì anh đã buông tay ra.
“Cẩn thận một chút.” Vừa dứt lời, Lục Hiệu nhíu mày tránh né cô ta, tìm một chỗ ít người hơn mà đứng.
Anh vẫn nhớ cô nữ binh này. Chuyện xảy ra ở nhà ăn lần trước cùng với lần này khiến anh bất giác sinh ra chút chán ghét.
Triệu Vi Vi nhìn theo bóng Lục Hiệu đã đi xa, tức giận nghiến răng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hôm nay, trước khi tiếng còi báo hiệu bữa tối vang lên, như thường lệ Tang Miêu lại đến thao trường của Đoàn Văn công tìm Lục Hiệu. Hai người đứng dưới tán cây, anh chỉ dạy cô tập luyện.
Thời gian này, ngày nào Lục Hiệu cũng riêng để cô luyện tập, quan hệ hai người cũng gần gũi hơn không ít. Ít nhất thì Tang Miêu cũng không còn giữ thái độ dè dặt xa cách với Lục Hiệu – nam chính của tiểu thuyết nữa.
Lục Hiệu nhìn thì lạnh lùng nhưng lại là một người thầy tận tâm, nghiêm túc.
Thế nhưng từ sau lần khai sáng đó, trong những buổi học tiếp theo, Tang Miêu chưa từng để Lục Hiệu phải chỉnh sửa động tác cho mình lần nào.
Cô tiếp thu rất nhanh, từ động tác, biểu cảm cho đến khí thế đều toát lên khí chất thông minh, có thiên phú, hơn nữa còn vô cùng chăm chỉ.
Mỗi lần học bài mới, Tang Miêu đều có thể tái hiện lại bài cũ rất tốt, có thể thấy cô thực sự rất chăm chỉ tập luyện. Ngay cả Lục Hiệu cũng rất hài lòng về cô học trò này.
Nếu Tang Miêu là lính trong trung đội của anh, vừa chịu khó lại có thiên phú thì chắc chắn sẽ không thua kém gì mấy cậu đội trưởng được anh trực tiếp huấn luyện.
Đừng xem thường mấy cậu đội trưởng đó, tuy giờ chưa thể hiện ra nhưng sau này đều là những vị tướng tài ba dưới trướng của Lục Hiệu, lập được chiến công hiển hách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro