Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 39
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Dịch: Miella
“A a a, ngon quá ngon quá! A a a, gái mẹ còn biết làm khoai lang khô, gái à, con đi lấy thư ra viết thêm chuyện này đi!”
Tần Ngưng ngất!
Loại chuyện này sao có thể nói với người khác, cô đành phải khuyên Tần A Nam thật kỹ: “Mẹ, không nên nói chuyện này ra, gia đình dì A Sơn đều là người làm công tác văn hoá, có ý thức cao, nếu biết chúng ta làm những việc này ở nhà lúc nửa đêm, hỏi khoai lang từ đâu ra… bỏ đi.”
“…Ừ, ừ! Không thể nói với ai! Ừm, gái à, con để lại mấy củ cho mẹ ăn nhé!”
“Mẹ yên tâm, dưới đất còn mấy củ, tối mai con đào lên, hôm nào làm riêng cho mẹ sau.”
“Tốt tốt quá! Gái ơi, mẹ vui chết mất!”
Tần A Nam hài lòng đi ngủ, dù sao lao động một ngày rưỡi, thực sự rất mệt mỏi, Tần A Nam nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tần Ngưng rửa nồi, bếp, kiểm tra cửa lần nữa rồi mới về phòng phía tây đi ngủ.
Tần A Nam cho phòng Tần Ngưng một chiếc đèn dầu, còn khiêng một cái rương trong phòng mình tới, chăn mền cũng chọn loại tốt cho Tần Ngưng, nơi ở hiện tại của Tần Ngưng đã khác hẳn ở nhà Tần Đạt.
Cô cũng tranh thủ thời lên giường, thả màn xuống bước vào không gian.
Úi chao chao, cô giật mình một cái, cỏ ném vào buổi chiều đã cao bằng nửa người!
Hoa phấn cũng đã mọc cành lá, mọc thành từng bụi gần gốc tre, tuy chưa nở nhưng rất tươi tốt.
Xem ra những thứ càng bình thường, càng phát triển nhanh hơn trong không gian! Vậy thì ngày mai có hai công điểm luôn rồi.
Tần Ngưng lại đi xem cây tre, cây tre hôm qua đã cao to hơn nhiều, nhưng chỗ măng bị nhổ hôm qua lại mọc lên rất nhiều măng, ngẩng đầu nhìn cây hương thung cũng vậy, hôm qua hái đi non nửa, quả nhiên lại mọc ra gần nhiều gấp đôi.
Có vẻ cái không gian này thực sự là vùng đất thần kỳ, chỉ cần thu hoạch được thì ngày hôm sau sẽ phát triển theo cấp số nhân.
Tần Ngưng cực kỳ vui mừng, lại phát hiện còn hơn thế nữa.
Hôm qua cô hái một ít lá hương thung non và một cây măng tươi đặt dưới gốc cây hương thung, hoàn toàn không bị mất nước, vẫn còn tươi non như vừa mới hái.
Măng xé thành dải trải trên đá cũng vậy, cũng không khô mà vẫn non mềm như vừa được xé ra.
Thế thì không gian này có chức năng giữ đồ ăn thơm ngon rồi!
Đã như vậy, không khô thì không khô! Hôm nào cô phải thử xem đồ mang từ ngoài vào có tương tự không, nếu luôn có chức năng giữ tươi thì không phải không gian này là một chiếc tủ lạnh bảo quản đồ tươi cực lớn sao, hạnh phúc quá đi!
Tâm trạng Tần Ngưng vô cùng vui vẻ, đi nhổ hết măng và hái lá hương thung non xuống, bởi vì chỉ có hái xuống, ngày mai mới mọc thêm nhiều hơn, mà đồ hái xuống còn có thể giữ tươi, sao lại không làm chứ?
Như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể bán măng tươi và lá non kiếm tiền, đây là cách kiếm tiền khá hợp pháp trong thời đại này, cô rất chờ mong!
Xử lý xong những thứ này, Tần Ngưng bỏ lúa dại và củ ấu dại hái lúc chiều thả vào sông Mặt Trăng.
Nước sông Mặt Trăng không lạnh cũng không nóng, cực kỳ thoải mái, Tần Ngưng ghé vào bờ sông trồng mấy cây lúa dại, không nhịn được xắn quần đi xuống nước một lát.
Đi tới đi lui vẫn chưa hài lòng, cô đến thế giới này, còn chưa được tắm rửa đâu! Vào thời tiết này, người ở đây không tắm rửa, chỉ dùng nước lau, thực sự rất không đã ghiền.
Nhanh chóng quyết định, Tần Ngưng cởi quần áo ra nhảy xuống sông.
“A a a, ngon quá ngon quá! A a a, gái mẹ còn biết làm khoai lang khô, gái à, con đi lấy thư ra viết thêm chuyện này đi!”
Tần Ngưng ngất!
Loại chuyện này sao có thể nói với người khác, cô đành phải khuyên Tần A Nam thật kỹ: “Mẹ, không nên nói chuyện này ra, gia đình dì A Sơn đều là người làm công tác văn hoá, có ý thức cao, nếu biết chúng ta làm những việc này ở nhà lúc nửa đêm, hỏi khoai lang từ đâu ra… bỏ đi.”
“…Ừ, ừ! Không thể nói với ai! Ừm, gái à, con để lại mấy củ cho mẹ ăn nhé!”
“Mẹ yên tâm, dưới đất còn mấy củ, tối mai con đào lên, hôm nào làm riêng cho mẹ sau.”
“Tốt tốt quá! Gái ơi, mẹ vui chết mất!”
Tần A Nam hài lòng đi ngủ, dù sao lao động một ngày rưỡi, thực sự rất mệt mỏi, Tần A Nam nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tần Ngưng rửa nồi, bếp, kiểm tra cửa lần nữa rồi mới về phòng phía tây đi ngủ.
Tần A Nam cho phòng Tần Ngưng một chiếc đèn dầu, còn khiêng một cái rương trong phòng mình tới, chăn mền cũng chọn loại tốt cho Tần Ngưng, nơi ở hiện tại của Tần Ngưng đã khác hẳn ở nhà Tần Đạt.
Cô cũng tranh thủ thời lên giường, thả màn xuống bước vào không gian.
Úi chao chao, cô giật mình một cái, cỏ ném vào buổi chiều đã cao bằng nửa người!
Hoa phấn cũng đã mọc cành lá, mọc thành từng bụi gần gốc tre, tuy chưa nở nhưng rất tươi tốt.
Xem ra những thứ càng bình thường, càng phát triển nhanh hơn trong không gian! Vậy thì ngày mai có hai công điểm luôn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngưng lại đi xem cây tre, cây tre hôm qua đã cao to hơn nhiều, nhưng chỗ măng bị nhổ hôm qua lại mọc lên rất nhiều măng, ngẩng đầu nhìn cây hương thung cũng vậy, hôm qua hái đi non nửa, quả nhiên lại mọc ra gần nhiều gấp đôi.
Có vẻ cái không gian này thực sự là vùng đất thần kỳ, chỉ cần thu hoạch được thì ngày hôm sau sẽ phát triển theo cấp số nhân.
Tần Ngưng cực kỳ vui mừng, lại phát hiện còn hơn thế nữa.
Hôm qua cô hái một ít lá hương thung non và một cây măng tươi đặt dưới gốc cây hương thung, hoàn toàn không bị mất nước, vẫn còn tươi non như vừa mới hái.
Măng xé thành dải trải trên đá cũng vậy, cũng không khô mà vẫn non mềm như vừa được xé ra.
Thế thì không gian này có chức năng giữ đồ ăn thơm ngon rồi!
Đã như vậy, không khô thì không khô! Hôm nào cô phải thử xem đồ mang từ ngoài vào có tương tự không, nếu luôn có chức năng giữ tươi thì không phải không gian này là một chiếc tủ lạnh bảo quản đồ tươi cực lớn sao, hạnh phúc quá đi!
Tâm trạng Tần Ngưng vô cùng vui vẻ, đi nhổ hết măng và hái lá hương thung non xuống, bởi vì chỉ có hái xuống, ngày mai mới mọc thêm nhiều hơn, mà đồ hái xuống còn có thể giữ tươi, sao lại không làm chứ?
Như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể bán măng tươi và lá non kiếm tiền, đây là cách kiếm tiền khá hợp pháp trong thời đại này, cô rất chờ mong!
Xử lý xong những thứ này, Tần Ngưng bỏ lúa dại và củ ấu dại hái lúc chiều thả vào sông Mặt Trăng.
Nước sông Mặt Trăng không lạnh cũng không nóng, cực kỳ thoải mái, Tần Ngưng ghé vào bờ sông trồng mấy cây lúa dại, không nhịn được xắn quần đi xuống nước một lát.
Đi tới đi lui vẫn chưa hài lòng, cô đến thế giới này, còn chưa được tắm rửa đâu! Vào thời tiết này, người ở đây không tắm rửa, chỉ dùng nước lau, thực sự rất không đã ghiền.
Nhanh chóng quyết định, Tần Ngưng cởi quần áo ra nhảy xuống sông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro