Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 50
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Dịch: Miella
Tần Ngưng nhẹ nhàng khịt mũi, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, nghiêm túc nói với Tần A Nam: “Mẹ, con biết rồi, từ nay con sẽ cố gắng cắt ít cỏ hơn. Con cắt cỏ không phải vì chút công điểm kia, hiện tại lao động là vinh quang nhất, nếu chúng ta không tỏ ra chăm chỉ, lỡ như người khác trông thấy chúng ta ăn ngon sống tốt, sẽ ghen ghét, tìm cách đả kích chúng ta, cho nên con vẫn phải ra ngoài cắt một ít. Chờ mấy năm nữa các hộ gia đình được chia ruộng, sẽ không còn như thế này nữa.”
“Chia… chia ruộng cho các hộ gia đình? Sao lại chia ruộng?”
Nghe được thuật ngữ mới này, trong mắt Tần A Nam tràn đầy vẻ khó hiểu.
Đây thực sự là thuật ngữ mới đối với bà. Chia ruộng cho các hộ gia đình, đúng như tên gọi, là giao đất tập thể cho từng hộ gia đình canh tác, như vậy có thể loại bỏ hiệu quả những kẻ lười biếng ăn cơm tập thể và tăng sản lượng.
Việc chia ruộng cho từng hộ gia đình xuất hiện lần đầu tiên ở AH vào năm 1978, dần dần lan rộng khắp nơi, phải đến năm 1982 mới ban hành văn kiện cả nước, những thứ này là Tần Ngưng nghe bà ngoại nhắc tới.
Tần Ngưng không dám nói nhiều, mập mờ giải thích: “Vâng… Con nói mò thôi, mẹ nhìn bây giờ xem, người đọc báo giấy trong đại đội cũng sẽ nói suy nghĩ này suy nghĩ kia trên báo, ai biết mấy năm nữa sẽ như thế nào, biết đâu mấy năm nữa lại không cần làm việc tập thể, chia ruộng cho mỗi gia đình tự trồng.”
Tần A Nam nghe Tần Ngưng nói, kinh ngạc hỏi: “Có thể như vậy sao? Vậy cha của mẹ… ông nội con, không phải bị người ta công khai chỉ trích địa chủ oan ức sao? Thật bất công! Đất đai của ông nội con đều đổi bằng tay nghề khi còn trẻ.
Lúc đầu là ra ngoài làm thợ mộc, cũng vì giúp người khác lắp dầm mới bị ngã gãy chân, sau đó ông ấy làm thợ điêu khắc (khắc đồ gỗ), thợ sơn, đều là tay nghề hạng nhất!
Hơn nữa ông nội mẹ, chính là cụ nội con, từng xây dựng vườn hoa thủ đô đấy, dành dụm từng đồng tiền, đất đai, cũng vì xa nhà quanh năm không thể trồng trọt mới cho thuê, chúng ta cũng không thu nhiều tiền thuê đất, ai ngờ những người kia không có lương tâm, nói chúng ta là địa chủ! Ngần ấy năm ầm ĩ náo loạn, chẳng lẽ còn trả lại đất cho chúng ta?”
Tần Ngưng gãi đầu, không ngờ Tần A Nam lại có phản ứng lớn như vậy, suy nghĩ rồi nói: “Mẹ, sẽ không trả lại, hiện tại chúng ta ở xã hội mới, đất đai là của quốc gia, không phải là của mình. Cho dù sau này chia ruộng thật thì cũng chia theo đầu người, từng nhà tự trồng, tự do chút thôi. Mẹ, mẹ nhất định không được ra ngoài nói những lời này với người khác, nếu như bị người khác biết, chúng ta sẽ bị phê bình chỉ trích.”
“... À!”
Tần A Nam mất một lúc lâu mới tiêu hóa được, gật gật đầu đáp lại: “Vẫn là con gái thông minh, nói rõ ràng, mẹ hiểu rồi. Mẹ còn lâu mới nói với mấy bà cô kia, bọn họ chưa từng đi học, chưa từng trải, suốt ngày hóng chuyện linh tinh.
Mẹ nói thủ đô cực kỳ lớn, không cần đi khắp nơi nói chuyện, dùng một cái máy là nghe được người khác nói chuyện cách xa trăm dặm, bọn họ cười nhạo mẹ! Mẹ nói có một loại đồng hồ, đến giờ sẽ đổ chuông vài tiếng báo cho mọi người biết bây giờ là mấy giờ, bọn họ nói mẹ ngốc, hừ, mẹ cũng không thèm để ý đến bọn họ!”
Tần Ngưng nhẹ nhàng khịt mũi, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, nghiêm túc nói với Tần A Nam: “Mẹ, con biết rồi, từ nay con sẽ cố gắng cắt ít cỏ hơn. Con cắt cỏ không phải vì chút công điểm kia, hiện tại lao động là vinh quang nhất, nếu chúng ta không tỏ ra chăm chỉ, lỡ như người khác trông thấy chúng ta ăn ngon sống tốt, sẽ ghen ghét, tìm cách đả kích chúng ta, cho nên con vẫn phải ra ngoài cắt một ít. Chờ mấy năm nữa các hộ gia đình được chia ruộng, sẽ không còn như thế này nữa.”
“Chia… chia ruộng cho các hộ gia đình? Sao lại chia ruộng?”
Nghe được thuật ngữ mới này, trong mắt Tần A Nam tràn đầy vẻ khó hiểu.
Đây thực sự là thuật ngữ mới đối với bà. Chia ruộng cho các hộ gia đình, đúng như tên gọi, là giao đất tập thể cho từng hộ gia đình canh tác, như vậy có thể loại bỏ hiệu quả những kẻ lười biếng ăn cơm tập thể và tăng sản lượng.
Việc chia ruộng cho từng hộ gia đình xuất hiện lần đầu tiên ở AH vào năm 1978, dần dần lan rộng khắp nơi, phải đến năm 1982 mới ban hành văn kiện cả nước, những thứ này là Tần Ngưng nghe bà ngoại nhắc tới.
Tần Ngưng không dám nói nhiều, mập mờ giải thích: “Vâng… Con nói mò thôi, mẹ nhìn bây giờ xem, người đọc báo giấy trong đại đội cũng sẽ nói suy nghĩ này suy nghĩ kia trên báo, ai biết mấy năm nữa sẽ như thế nào, biết đâu mấy năm nữa lại không cần làm việc tập thể, chia ruộng cho mỗi gia đình tự trồng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần A Nam nghe Tần Ngưng nói, kinh ngạc hỏi: “Có thể như vậy sao? Vậy cha của mẹ… ông nội con, không phải bị người ta công khai chỉ trích địa chủ oan ức sao? Thật bất công! Đất đai của ông nội con đều đổi bằng tay nghề khi còn trẻ.
Lúc đầu là ra ngoài làm thợ mộc, cũng vì giúp người khác lắp dầm mới bị ngã gãy chân, sau đó ông ấy làm thợ điêu khắc (khắc đồ gỗ), thợ sơn, đều là tay nghề hạng nhất!
Hơn nữa ông nội mẹ, chính là cụ nội con, từng xây dựng vườn hoa thủ đô đấy, dành dụm từng đồng tiền, đất đai, cũng vì xa nhà quanh năm không thể trồng trọt mới cho thuê, chúng ta cũng không thu nhiều tiền thuê đất, ai ngờ những người kia không có lương tâm, nói chúng ta là địa chủ! Ngần ấy năm ầm ĩ náo loạn, chẳng lẽ còn trả lại đất cho chúng ta?”
Tần Ngưng gãi đầu, không ngờ Tần A Nam lại có phản ứng lớn như vậy, suy nghĩ rồi nói: “Mẹ, sẽ không trả lại, hiện tại chúng ta ở xã hội mới, đất đai là của quốc gia, không phải là của mình. Cho dù sau này chia ruộng thật thì cũng chia theo đầu người, từng nhà tự trồng, tự do chút thôi. Mẹ, mẹ nhất định không được ra ngoài nói những lời này với người khác, nếu như bị người khác biết, chúng ta sẽ bị phê bình chỉ trích.”
“... À!”
Tần A Nam mất một lúc lâu mới tiêu hóa được, gật gật đầu đáp lại: “Vẫn là con gái thông minh, nói rõ ràng, mẹ hiểu rồi. Mẹ còn lâu mới nói với mấy bà cô kia, bọn họ chưa từng đi học, chưa từng trải, suốt ngày hóng chuyện linh tinh.
Mẹ nói thủ đô cực kỳ lớn, không cần đi khắp nơi nói chuyện, dùng một cái máy là nghe được người khác nói chuyện cách xa trăm dặm, bọn họ cười nhạo mẹ! Mẹ nói có một loại đồng hồ, đến giờ sẽ đổ chuông vài tiếng báo cho mọi người biết bây giờ là mấy giờ, bọn họ nói mẹ ngốc, hừ, mẹ cũng không thèm để ý đến bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro