Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Không Gian Màu...
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Translator: Y Na Thố Thố
Trong ánh đèn mờ ảo tối tăm của căn phòng cũ, một cô gái gầy gò, ngăm đen, cao cao đứng đấy, đôi mắt lấp lánh nhàn nhạt, nói ra những lời cay nghiệt như vậy, Mạc Quế Hoa ngẩng đầu nhìn, trong lòng thình thịch.
Cũng đúng, con trai mình mới hơn sáu tuổi, dù thế nào cũng đánh không lại con bé này, mình còn phải đi làm kiếm công điểm, nếu như nó thật sự ra tay với con trai…
Mạc Quế Hoa khó khăn nuốt xuống cơn tức giận, duỗi thẳng ngón tay vào Tần Nguyệt Trân doạ nạt: "Được! Mày giỏi lắm! Tao… Tao chờ cha mày về dạy dỗ mày! Hôm nay ông ấy không dạy dỗ mày, tao không phải họ Mạc nữa!"
Ngay khi Mạc Quế Hoa rời đi, Tần Nguyệt Trân liền nằm xuống, bởi vì thực sự quá lạnh.
Khí hậu nơi này u ám lạnh lẽo, lúc này mặt trời đã gần xuống núi, bên ngoài càng ngày càng lạnh, nhưng cô gái này ngay cả quần áo dày một chút cũng không có, chỉ có thể trốn ở trên giường mới cảm thấy tốt hơn.
Tần Nguyệt Trân còn hắt hơi ba bốn lần liên tiếp, điều này khiến cô lo lắng, nếu bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Sao cũng được, làm ấm bản thân trước đã rồi tính.
Tần Nguyệt Trân cuộn tròn trên giường, suy nghĩ thật kỹ về những gì cần làm trong tương lai, nhưng có lẽ cơ thể gầy gò này đã quá mệt mỏi, chỉ một lúc sau, tâm trí bước vào một không gian mộng ảo như một giấc mơ.
Toàn bộ không gian có màu xanh lam nhạt, khiến người ta vừa bước vào đã có cảm giác thư thái, vui vẻ, như chợt sảng khoái hẳn lên, căn bản không giống trong mơ chút nào.
Tần Nguyệt Trân ngẩng đầu nhìn lên, không gian này lớn bằng toàn bộ khu dân cư mà cô sống ở kiếp trước, nếu định lượng thì nó bằng khoảng mười mẫu đất, bầu trời trong không gian cũng có màu lam nhạt, giống như đậy một tấm thủy tinh màu lam, tia nắng có thể xuyên qua, tỏa ra ánh sáng tao nhã mơ màng trên đỉnh đầu.
Không khí ở đây trong lành dễ chịu lạ thường, hít một hơi cũng khiến tinh thần người ta sảng khoái, Tần Nguyệt Trân hít mạnh vài hơi, cảm giác lạnh lẽo chỉ muốn ôm lấy mình vừa rồi đã biến mất.
Đất trong không gian là một màu xanh đậm vô cùng đậm, Tần Nguyệt Trân cúi xuống dùng ngón tay véo một ít đất, có thể cảm nhận được đất rất ẩm ướt, như ẩn chứa sức sống vô hạn.
Tần Nguyệt Trân lập tức nghĩ, mảnh đất này thật là màu mỡ, nếu trồng thứ gì đó, nhất định sẽ phát triển rất nhanh nhỉ?
Trong không gian còn có tiếng nước ào ào chảy xiết, Tần Nguyệt Trân vui vẻ chạy trong không gian, chỉ một lát sau đã nhìn thấy một dòng sông. Mặt sông rộng ba, bốn mét, nước trong vắt, chảy qua mấy tảng đá lớn dưới lòng sông nghe tiếng va chạm rất lớn.
Tần Nguyệt Trân đi dọc theo dòng sông một lúc lâu, phát hiện ra dòng sông hình khuyên, nước sông chảy thành hình tròn không gián đoạn, cũng không biết là đến từ đâu, nhưng lại chảy vòng đi vòng lại như thế, thần kỳ vô cùng.
Nhìn dòng sông chảy lưu động vui vẻ, Tần Nguyệt Trân không khỏi ngồi xổm xuống, đưa tay xuống sông thử một chút, nước sông không quá lạnh cũng không quá nóng, nhiệt độ tương đương với nhiệt độ cơ thể người, chạm vào cực kỳ thoải mái!
Nơi này đẹp thật đấy, nếu xây nhà, trồng hoa nuôi cỏ ở đây thì cuộc sống nhất định sẽ rất vui vẻ!
Tần Nguyệt Trân một tay chống cằm, tay kia khuấy nước sông, cười khúc khích một mình.
Vài giọt nước sông bắn vào mặt cô, không nóng cũng không lạnh, thật khó chịu, Tần Nguyệt Trân đưa ngón tay vào miệng một chút, ai, nước sông trong lành ngọt mát.
Tại sao cảm giác này lại chân thật như vậy?
Cảm giác này không giống như đang mơ!
Tần Nguyệt Trân ngơ ngác nhìn dòng sông trước mặt, lại nhìn lên bầu trời xanh, rồi đột nhiên đứng dậy.
Trong ánh đèn mờ ảo tối tăm của căn phòng cũ, một cô gái gầy gò, ngăm đen, cao cao đứng đấy, đôi mắt lấp lánh nhàn nhạt, nói ra những lời cay nghiệt như vậy, Mạc Quế Hoa ngẩng đầu nhìn, trong lòng thình thịch.
Cũng đúng, con trai mình mới hơn sáu tuổi, dù thế nào cũng đánh không lại con bé này, mình còn phải đi làm kiếm công điểm, nếu như nó thật sự ra tay với con trai…
Mạc Quế Hoa khó khăn nuốt xuống cơn tức giận, duỗi thẳng ngón tay vào Tần Nguyệt Trân doạ nạt: "Được! Mày giỏi lắm! Tao… Tao chờ cha mày về dạy dỗ mày! Hôm nay ông ấy không dạy dỗ mày, tao không phải họ Mạc nữa!"
Ngay khi Mạc Quế Hoa rời đi, Tần Nguyệt Trân liền nằm xuống, bởi vì thực sự quá lạnh.
Khí hậu nơi này u ám lạnh lẽo, lúc này mặt trời đã gần xuống núi, bên ngoài càng ngày càng lạnh, nhưng cô gái này ngay cả quần áo dày một chút cũng không có, chỉ có thể trốn ở trên giường mới cảm thấy tốt hơn.
Tần Nguyệt Trân còn hắt hơi ba bốn lần liên tiếp, điều này khiến cô lo lắng, nếu bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Sao cũng được, làm ấm bản thân trước đã rồi tính.
Tần Nguyệt Trân cuộn tròn trên giường, suy nghĩ thật kỹ về những gì cần làm trong tương lai, nhưng có lẽ cơ thể gầy gò này đã quá mệt mỏi, chỉ một lúc sau, tâm trí bước vào một không gian mộng ảo như một giấc mơ.
Toàn bộ không gian có màu xanh lam nhạt, khiến người ta vừa bước vào đã có cảm giác thư thái, vui vẻ, như chợt sảng khoái hẳn lên, căn bản không giống trong mơ chút nào.
Tần Nguyệt Trân ngẩng đầu nhìn lên, không gian này lớn bằng toàn bộ khu dân cư mà cô sống ở kiếp trước, nếu định lượng thì nó bằng khoảng mười mẫu đất, bầu trời trong không gian cũng có màu lam nhạt, giống như đậy một tấm thủy tinh màu lam, tia nắng có thể xuyên qua, tỏa ra ánh sáng tao nhã mơ màng trên đỉnh đầu.
Không khí ở đây trong lành dễ chịu lạ thường, hít một hơi cũng khiến tinh thần người ta sảng khoái, Tần Nguyệt Trân hít mạnh vài hơi, cảm giác lạnh lẽo chỉ muốn ôm lấy mình vừa rồi đã biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đất trong không gian là một màu xanh đậm vô cùng đậm, Tần Nguyệt Trân cúi xuống dùng ngón tay véo một ít đất, có thể cảm nhận được đất rất ẩm ướt, như ẩn chứa sức sống vô hạn.
Tần Nguyệt Trân lập tức nghĩ, mảnh đất này thật là màu mỡ, nếu trồng thứ gì đó, nhất định sẽ phát triển rất nhanh nhỉ?
Trong không gian còn có tiếng nước ào ào chảy xiết, Tần Nguyệt Trân vui vẻ chạy trong không gian, chỉ một lát sau đã nhìn thấy một dòng sông. Mặt sông rộng ba, bốn mét, nước trong vắt, chảy qua mấy tảng đá lớn dưới lòng sông nghe tiếng va chạm rất lớn.
Tần Nguyệt Trân đi dọc theo dòng sông một lúc lâu, phát hiện ra dòng sông hình khuyên, nước sông chảy thành hình tròn không gián đoạn, cũng không biết là đến từ đâu, nhưng lại chảy vòng đi vòng lại như thế, thần kỳ vô cùng.
Nhìn dòng sông chảy lưu động vui vẻ, Tần Nguyệt Trân không khỏi ngồi xổm xuống, đưa tay xuống sông thử một chút, nước sông không quá lạnh cũng không quá nóng, nhiệt độ tương đương với nhiệt độ cơ thể người, chạm vào cực kỳ thoải mái!
Nơi này đẹp thật đấy, nếu xây nhà, trồng hoa nuôi cỏ ở đây thì cuộc sống nhất định sẽ rất vui vẻ!
Tần Nguyệt Trân một tay chống cằm, tay kia khuấy nước sông, cười khúc khích một mình.
Vài giọt nước sông bắn vào mặt cô, không nóng cũng không lạnh, thật khó chịu, Tần Nguyệt Trân đưa ngón tay vào miệng một chút, ai, nước sông trong lành ngọt mát.
Tại sao cảm giác này lại chân thật như vậy?
Cảm giác này không giống như đang mơ!
Tần Nguyệt Trân ngơ ngác nhìn dòng sông trước mặt, lại nhìn lên bầu trời xanh, rồi đột nhiên đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro