Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Trả Lại Cho Tôi
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Translator: Y Na Thố Thố
Tần Nguyệt Trân rón rén xuống giường, đi đến dưới chân tường phòng Mạc Quế Hoa nghe ngóng.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Mạc Quế Hoa thấp giọng nói chuyện: "... Thật sự cho nhiều tiền và đồ vật như thế, chẳng lẽ cha mẹ cũng không biết? Mẹ, mẹ và Tần A Nam cùng một nhóm làm cỏ, cô ta không nói gì với mẹ sao?"
Lập tức có một giọng nói già nua cay nghiệt vang lên: "Ai mà muốn nói chuyện với loại phụ nữ khắc chồng đó! Ngày nào cũng chạm mặt nhau, tao còn không thèm nhìn nữa!"
Đây chính là bà nội của Tần Nguyệt Trân —— Kim Tú, cùng là quả phụ chết chồng khi còn trẻ, vậy mà lúc nào cũng luôn mồm nói người khác khắc chồng, Tần A Nam đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều, nhưng Kim Tú lại nói như thế sau lưng người ta.
Kim Tú nói xong, Mạc Quế Hoa liền oán hận nói: "Vậy cha mẹ tính sao? Con nhỏ chết tiệt kia vừa doạ giết Đệ Quan đấy! Con chỉ có một đứa con trai như thế, nếu sau này Đệ Quan xảy ra chuyện gì, làm sao con sống nổi!"
"Loại chó má bướng bỉnh não tàn này phải bán đi càng sớm càng tốt, bán sang bên cạnh còn có thể thường xuyên sai vặt nó, vừa không ăn được gì của chúng ta, vừa có tiền trả lần trước mẹ nợ đội sản xuất ở bệnh viện nữa!"
Tần Nguyệt Trân ngồi xổm ở chân tường, âm thầm cười nhạo.
Cô biết, chỉ cần nói với Mạc Quế Hoa chuyện Tần A Nam trả nhiều tiền như vậy, nhất định bà ta sẽ giúp cô tìm cách thương lượng với bà nội và cha về việc để Tần A Nam nhận nuôi mình.
Nhìn xem, còn không thể chờ nổi, vừa mới tan làm đã vụng trộm bàn bạc, sợ bà nội không đồng ý, Mạc Quế Hoa còn dùng luôn việc bà ta nợ tiền đội sản xuất làm con bài thương lượng.
Mà Kim Tú sau khi nghe con dâu nhắc đến chuyện nợ tiền liền im lặng, xem như là đồng ý.
Tần Nguyệt Trân chỉ nghe thấy ông già cơ hội Tần Đạt rầu rĩ nói một câu: "Chuyện này… không biết Tần A Nam có muốn không, ai mà chịu nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy."
"Không muốn cũng phải muốn! Tần A Nam là cái đồ xui xẻo, nhà Tần Thuật ở trong nhà cô ta lâu như vậy, cô ta cũng đâu dám hó hé gì? Cứ kiên quyết thả người vào nhà cô ta, xem cô ta có chịu hay không!"
"Con không muốn thấy mặt con nhỏ chết tiệt này thêm ngày nào nữa! Cha mẹ không biết cái dáng vẻ hung ác kia của nó đâu, nhìn giống y quỷ nước vậy! Còn công khai đòi ra tay với con nữa! Nhỏ đã hỗn như thế, ai mà dạy nổi? Đợi lớn thêm chút nữa, ra ngoài làm trò bậy bạ kia với đàn ông, đến lúc đó vừa không có tiền sính lễ, vừa phải tặng không cái giày thối cho nhà người ta!"
Mạc Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi, giống như bà ta đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Nghe xong mấy câu này, Tần Nguyệt Trân lặng lẽ rời khỏi hành lang, đi thẳng ra cửa phòng mình, bước vào bếp rồi mở cửa sau ra ngoài.
Cửa sau vừa mở, tiếng khóc nức nở của Tần A Nam càng rõ ràng: "Sao các người lại quá đáng như vậy! Trả lại cho tôi, ngày mai là giỗ mẹ tôi rồi, sao các người có thể làm thế chứ!"
"Đừng làm loạn nữa! Hết rồi, trẻ con ăn thì thôi, cần gì phải la hét như thế, cô không biết xấu hổ nhưng tôi thì có đấy!"
"Biết xấu hổ thì đã không làm chuyện như thế, tôi bỏ ra hơn tám đồng mua mười cân thịt, định để dành ăn nửa năm, buổi chiều trước khi đi làm vẫn còn nguyên, làm sao trẻ con ăn hết được, chị mau tránh ra để tôi vào tìm!"
Tần Nguyệt Trân rón rén xuống giường, đi đến dưới chân tường phòng Mạc Quế Hoa nghe ngóng.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Mạc Quế Hoa thấp giọng nói chuyện: "... Thật sự cho nhiều tiền và đồ vật như thế, chẳng lẽ cha mẹ cũng không biết? Mẹ, mẹ và Tần A Nam cùng một nhóm làm cỏ, cô ta không nói gì với mẹ sao?"
Lập tức có một giọng nói già nua cay nghiệt vang lên: "Ai mà muốn nói chuyện với loại phụ nữ khắc chồng đó! Ngày nào cũng chạm mặt nhau, tao còn không thèm nhìn nữa!"
Đây chính là bà nội của Tần Nguyệt Trân —— Kim Tú, cùng là quả phụ chết chồng khi còn trẻ, vậy mà lúc nào cũng luôn mồm nói người khác khắc chồng, Tần A Nam đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều, nhưng Kim Tú lại nói như thế sau lưng người ta.
Kim Tú nói xong, Mạc Quế Hoa liền oán hận nói: "Vậy cha mẹ tính sao? Con nhỏ chết tiệt kia vừa doạ giết Đệ Quan đấy! Con chỉ có một đứa con trai như thế, nếu sau này Đệ Quan xảy ra chuyện gì, làm sao con sống nổi!"
"Loại chó má bướng bỉnh não tàn này phải bán đi càng sớm càng tốt, bán sang bên cạnh còn có thể thường xuyên sai vặt nó, vừa không ăn được gì của chúng ta, vừa có tiền trả lần trước mẹ nợ đội sản xuất ở bệnh viện nữa!"
Tần Nguyệt Trân ngồi xổm ở chân tường, âm thầm cười nhạo.
Cô biết, chỉ cần nói với Mạc Quế Hoa chuyện Tần A Nam trả nhiều tiền như vậy, nhất định bà ta sẽ giúp cô tìm cách thương lượng với bà nội và cha về việc để Tần A Nam nhận nuôi mình.
Nhìn xem, còn không thể chờ nổi, vừa mới tan làm đã vụng trộm bàn bạc, sợ bà nội không đồng ý, Mạc Quế Hoa còn dùng luôn việc bà ta nợ tiền đội sản xuất làm con bài thương lượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Kim Tú sau khi nghe con dâu nhắc đến chuyện nợ tiền liền im lặng, xem như là đồng ý.
Tần Nguyệt Trân chỉ nghe thấy ông già cơ hội Tần Đạt rầu rĩ nói một câu: "Chuyện này… không biết Tần A Nam có muốn không, ai mà chịu nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy."
"Không muốn cũng phải muốn! Tần A Nam là cái đồ xui xẻo, nhà Tần Thuật ở trong nhà cô ta lâu như vậy, cô ta cũng đâu dám hó hé gì? Cứ kiên quyết thả người vào nhà cô ta, xem cô ta có chịu hay không!"
"Con không muốn thấy mặt con nhỏ chết tiệt này thêm ngày nào nữa! Cha mẹ không biết cái dáng vẻ hung ác kia của nó đâu, nhìn giống y quỷ nước vậy! Còn công khai đòi ra tay với con nữa! Nhỏ đã hỗn như thế, ai mà dạy nổi? Đợi lớn thêm chút nữa, ra ngoài làm trò bậy bạ kia với đàn ông, đến lúc đó vừa không có tiền sính lễ, vừa phải tặng không cái giày thối cho nhà người ta!"
Mạc Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi, giống như bà ta đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Nghe xong mấy câu này, Tần Nguyệt Trân lặng lẽ rời khỏi hành lang, đi thẳng ra cửa phòng mình, bước vào bếp rồi mở cửa sau ra ngoài.
Cửa sau vừa mở, tiếng khóc nức nở của Tần A Nam càng rõ ràng: "Sao các người lại quá đáng như vậy! Trả lại cho tôi, ngày mai là giỗ mẹ tôi rồi, sao các người có thể làm thế chứ!"
"Đừng làm loạn nữa! Hết rồi, trẻ con ăn thì thôi, cần gì phải la hét như thế, cô không biết xấu hổ nhưng tôi thì có đấy!"
"Biết xấu hổ thì đã không làm chuyện như thế, tôi bỏ ra hơn tám đồng mua mười cân thịt, định để dành ăn nửa năm, buổi chiều trước khi đi làm vẫn còn nguyên, làm sao trẻ con ăn hết được, chị mau tránh ra để tôi vào tìm!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro