Thập Niên 70: Chồng À, Cùng Nhau Trồng Trọt Đi
Ấm Ức
Đào Hoa Lộ
2024-10-20 04:46:35
Bà nội Đường thương con trai, đương nhiên không nỡ đánh con trai mình, bèn lấy mẹ Đường ra trút giận, cha Đường lại che chở cho vợ.
Bà nội Đường quyết tâm không cho nguyên chủ ăn cơm, cha mẹ Đường bớt ăn nhường cho con gái.
Hai người bọn họ là lao động chính trong nhà, bị đói đến không làm việc được, sao kiếm được công điểm?
Hơn nữa bà nội Đường cũng không nỡ bỏ đói con trai.
Cho nên mặc dù nguyên chủ bị ghét bỏ, nhưng rất cứng cổ, kiên quyết không chịu thua.
Chẳng những nguyên chủ cãi nhau với bà nội Đường, còn đánh nhau với Đường Hương được cưng chiều.
Cô cảm thấy cô em họ này ỷ vào được cưng chiều mà làm đại tiểu thư, lười biếng không kiếm sống.
Từ khi còn rất nhỏ, nguyên chủ đã đi theo người lớn làm việc, giúp đỡ bà nội Đường hái rau, nấu cơm, quét sân, cho heo, cho gà ăn, thậm chí còn giặt quần áo, rảnh rỗi sẽ đi cắt cỏ nhặt củi, mà Đường Hương lại có thể ngủ đến tận lúc ăn sáng, yếu ớt sợ nắng sợ gió, dựa vào dỗ ngon dỗ ngọt người lớn mà lười biếng.
Lúc còn nhỏ thì thôi, Đường Hương hơn mười tuổi vẫn chẳng làm được bao nhiêu việc như nguyên chủ, thậm chí còn lấy cỏ mà nguyên chủ cắt bỏ vào sọt của cô ta để nộp nhiệm vụ.
Nguyên chủ đương nhiên nổi giận.
Đường Hương lại châm chọc chị họ ghen ghét, ganh đua, tị nạnh, không có dáng vẻ của chị gái nhường em gái.
Mà người bác gái cả ngày thường hay cười tủm tỉm, dáng vẻ ôn hòa sẽ mắng Đường Hương hai câu, làm bộ làm tịch đánh hai cái, chẳng qua không đau không ngứa như phủi bụi trên áo.
Ngoài mặt vẫn phải tỏ thái độ, bà ta bảo con gái đi theo nguyên chủ làm việc, không cho phép lười biếng, nhưng quay đầu lại tìm đủ mọi cớ để con gái được nghỉ ngơi.
Bà nội mắng thẳng nguyên chủ ác độc, không biết nhường em gái, hẹp hòi ích kỷ, không bao dung được người khác.
Bởi vậy nguyên chủ càng thêm phản nghịch, đối chọi với bà nội Đường, đánh nhau với Đường Hương, truyền đi chính là cô phản nghịch, tính tình nóng nảy, không chịu nghe lời.
Mà bởi vì chị em cãi nhau, bà cháu giằng co, cha mẹ Đường cũng theo đó bị liên lụy, chịu quở trách.
Vốn dĩ hai người không có con trai đã tự giác thấp hơn một cái đầu, con gái lại không nghe lời, luôn gây chuyện, khiến cho người lớn tức giận, bọn họ đương nhiên thành thật nhận sai chịu tội, cắm đầu làm việc ăn ít cơm, nhưng vẫn không nỡ đánh con gái.
Nguyên chủ nhìn cha mẹ chịu ấm ức càng thêm tức giận, oán trách cha mẹ quá thành thật, trách bà nội quá bất công, mắng bác gái cả giả bộ làm người tốt.
Kết quả đương nhiên phải nhận chỉ trích nghiêm trọng hơn, thanh danh càng thêm xấu.
Cô đương nhiên không biết làm sao để thay đổi loại cục diện này, chỉ biết mạnh mẽ lao đến, tự nhiên càng không có kết cục tốt.
Hôm nay sở dĩ nguyên chủ rơi xuống nước là bị Đường Hương đạp.
Sau khi ăn trưa xong, cô muốn ra sông giặt quần áo, bà nội Đường bắt cô giặt quần áo cho cả nhà, bao gồm cả nhà bác cả.
Nguyên chủ trực tiếp vứt ra bên ngoài.
Bà nội Đường chửi âm lên, cô lại lờ đi.
Bà nội Đường quyết tâm không cho nguyên chủ ăn cơm, cha mẹ Đường bớt ăn nhường cho con gái.
Hai người bọn họ là lao động chính trong nhà, bị đói đến không làm việc được, sao kiếm được công điểm?
Hơn nữa bà nội Đường cũng không nỡ bỏ đói con trai.
Cho nên mặc dù nguyên chủ bị ghét bỏ, nhưng rất cứng cổ, kiên quyết không chịu thua.
Chẳng những nguyên chủ cãi nhau với bà nội Đường, còn đánh nhau với Đường Hương được cưng chiều.
Cô cảm thấy cô em họ này ỷ vào được cưng chiều mà làm đại tiểu thư, lười biếng không kiếm sống.
Từ khi còn rất nhỏ, nguyên chủ đã đi theo người lớn làm việc, giúp đỡ bà nội Đường hái rau, nấu cơm, quét sân, cho heo, cho gà ăn, thậm chí còn giặt quần áo, rảnh rỗi sẽ đi cắt cỏ nhặt củi, mà Đường Hương lại có thể ngủ đến tận lúc ăn sáng, yếu ớt sợ nắng sợ gió, dựa vào dỗ ngon dỗ ngọt người lớn mà lười biếng.
Lúc còn nhỏ thì thôi, Đường Hương hơn mười tuổi vẫn chẳng làm được bao nhiêu việc như nguyên chủ, thậm chí còn lấy cỏ mà nguyên chủ cắt bỏ vào sọt của cô ta để nộp nhiệm vụ.
Nguyên chủ đương nhiên nổi giận.
Đường Hương lại châm chọc chị họ ghen ghét, ganh đua, tị nạnh, không có dáng vẻ của chị gái nhường em gái.
Mà người bác gái cả ngày thường hay cười tủm tỉm, dáng vẻ ôn hòa sẽ mắng Đường Hương hai câu, làm bộ làm tịch đánh hai cái, chẳng qua không đau không ngứa như phủi bụi trên áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài mặt vẫn phải tỏ thái độ, bà ta bảo con gái đi theo nguyên chủ làm việc, không cho phép lười biếng, nhưng quay đầu lại tìm đủ mọi cớ để con gái được nghỉ ngơi.
Bà nội mắng thẳng nguyên chủ ác độc, không biết nhường em gái, hẹp hòi ích kỷ, không bao dung được người khác.
Bởi vậy nguyên chủ càng thêm phản nghịch, đối chọi với bà nội Đường, đánh nhau với Đường Hương, truyền đi chính là cô phản nghịch, tính tình nóng nảy, không chịu nghe lời.
Mà bởi vì chị em cãi nhau, bà cháu giằng co, cha mẹ Đường cũng theo đó bị liên lụy, chịu quở trách.
Vốn dĩ hai người không có con trai đã tự giác thấp hơn một cái đầu, con gái lại không nghe lời, luôn gây chuyện, khiến cho người lớn tức giận, bọn họ đương nhiên thành thật nhận sai chịu tội, cắm đầu làm việc ăn ít cơm, nhưng vẫn không nỡ đánh con gái.
Nguyên chủ nhìn cha mẹ chịu ấm ức càng thêm tức giận, oán trách cha mẹ quá thành thật, trách bà nội quá bất công, mắng bác gái cả giả bộ làm người tốt.
Kết quả đương nhiên phải nhận chỉ trích nghiêm trọng hơn, thanh danh càng thêm xấu.
Cô đương nhiên không biết làm sao để thay đổi loại cục diện này, chỉ biết mạnh mẽ lao đến, tự nhiên càng không có kết cục tốt.
Hôm nay sở dĩ nguyên chủ rơi xuống nước là bị Đường Hương đạp.
Sau khi ăn trưa xong, cô muốn ra sông giặt quần áo, bà nội Đường bắt cô giặt quần áo cho cả nhà, bao gồm cả nhà bác cả.
Nguyên chủ trực tiếp vứt ra bên ngoài.
Bà nội Đường chửi âm lên, cô lại lờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro