Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá
Chương 10
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-08-20 01:55:51
Thẩm Phú Sơn leo lên giường đất, không ư không hử gì xốc chăn cô lên.
“Lót thêm cho em cái đệm, lỡ như đi nặng thì cũng dễ xử lý.”
Tôn Văn Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, Thẩm Phú Sơn bĩu môi: “Nhìn cái nết của em kìa, yên tâm đi, trước khi vết thương của em lành lại, bố mày sẽ không động vào em đâu. Chờ em khỏe rồi, bố mày sẽ đệch em đến nổi không xuống được khỏi giường đất.”
“Mẹ nó! Anh đòi bố mày với ai đó? Tôi mẹ nó còn là mẹ anh đây này!”
Thẩm Phú Sơn ha một tiếng: “Mẹ, con trai muốn bú sữa, mẹ cho con bú được không?”
Tôn Văn Tĩnh cảm thấy mình vừa bị anh đùa giỡn lưu manh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lại không biết nên phản bác anh thế nào.
Cô thóp bụng nói một câu: “Cút đi.”
Thẩm Phú Sơn cười ha ha, xốc chăn lên. Tôn Văn Tĩnh có chút lo lắng, cả người cứng lại.
Thẩm Phú Sơn nể tình nên không xốc hết cả chăn lên, để một phần lại che dưới người cô, một bàn tay luồn xuống bên hông để hơi nâng người cô lên, một tay khác cầm quần áo nhét vào dưới mông cô.
Tôn Văn Tĩnh không nhìn được mà nuốt nước miếng, sợ móng vuốt chó của anh lại đụng tới nơi không nên đụng vào.
Không có chuyện ngoài ý muốn vào phát sinh, chuẩn bị cho tốt cho cô xong, Thẩm Phú Sơn liền xuống khỏi giường đất.
Anh rót cho cô hai chén nước, đặt ở chỗ gần cô nhất, nhìn nhìn rồi chút lại chạy ra lấy một ít trái cây mang vào.
“Lỡ mà tôi về muộn, em cũng không đến nối chết đói chết khát.”
Làm những chuyện ấm lòng như vậy, nhưng lại cố tình nói ra mấy câu ngứa đòn không chịu được.
Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái, Thẩm Phú Sơn hừ một tiếng, thân hình cao lớn cứ thế biến mất trước mặt cô. Hai tiếng đóng cửa vang lên, Tôn Văn Tĩnh biết anh đã đi rồi, cô không khỏi thở ra một hơi, thân thể dần dần thả lỏng.
Đời trước, tháng chín cô mới bị gả qua đây cho Thẩm Phú Sơn, còn hiện giờ, bởi vì trọng sinh mà cô gả qua nhà họ Thẩm sớm hơn hai tháng.
Cô nghĩ, vì sao cả hai đời cô đều không thể thoát khỏi anh ta vậy?
Đời trước, cho đến khi cô chết, Thẩm Phú Sơn vẫn chưa tái hôn. Nghe nói anh ta phát cuồng, nổi điên tìm cô, tuyên bố phải xử lý hai người bọn cô. Sau đó, anh ta lại đánh nhau, trong cuộc ẩu đá chém chết người, phải vào ngục giam, nghe nói là phải đi tù tám năm…
Không con không cái cả đời, bên người cũng chẳng có lấy một người phụ nữ. Nhớ tới những việc này, lòng Tôn Văn Tĩnh có chút hỗn loạn.
Có người nói, là cô đã hại Thẩm Phú Sơn. Tôn Văn Tĩnh vẫn luôn phủ nhận, cô nói đó là do anh ta tự làm tự chịu.
Thế nhưng, thật ra cô vẫn luôn nợ anh ta một lời xin lỗi.
Lúc trước, nếu không phải cô cùng người khác bỏ trốn, hại Thẩm Phú Sơn mất hết mặt mũi, có lẽ sẽ không xảy ra sự kiện giết người kia, cũng sẽ không phát sinh những bi kịch tiếp sau đó…
Tôn Văn Tĩnh thở dài, trong lòng lại bắt đầu mờ mịt.
Ở lại đây?
Hay lại một lần nữa chạy trốn?
Cô không biết chính mình nên làm gì bây giờ, trong lòng là một mãnh hỗn độn.
Chỉ đơn giản là qua một ngày ở chung này, Tôn Văn Tĩnh có thể cảm nhận được, Thẩm Phú Sơn rất bao dung với cô, tính tình cũng không như lời đồn đại mà cô nghe được.
Nhưng nhớ tới những gì trong quá khứ, Tôn Văn Tĩnh lại có chút sợ. Cô sợ cùng anh ngủ chung một ổ chăn, sợ anh lại đối xử tàn bạo mới mình như ở đời trước. Đặc biệt là những lúc anh uống nhiều, quả thực là không phải người.
Căn bản không màng đến chết sống của cô, mỗi lần đều làm cô đến ngất xỉu…
Tôn Văn Tĩnh nghĩ đến những việc này, khuôn mặt nhỏ không nhịn được mà đỏ bừng. Cái người Thẩm Phú Sơn này thực mâu thuẫn, tính tình tuỳ tiện, thuộc về cái kiểu vừa chính lại vừa tà…
“Lót thêm cho em cái đệm, lỡ như đi nặng thì cũng dễ xử lý.”
Tôn Văn Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, Thẩm Phú Sơn bĩu môi: “Nhìn cái nết của em kìa, yên tâm đi, trước khi vết thương của em lành lại, bố mày sẽ không động vào em đâu. Chờ em khỏe rồi, bố mày sẽ đệch em đến nổi không xuống được khỏi giường đất.”
“Mẹ nó! Anh đòi bố mày với ai đó? Tôi mẹ nó còn là mẹ anh đây này!”
Thẩm Phú Sơn ha một tiếng: “Mẹ, con trai muốn bú sữa, mẹ cho con bú được không?”
Tôn Văn Tĩnh cảm thấy mình vừa bị anh đùa giỡn lưu manh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lại không biết nên phản bác anh thế nào.
Cô thóp bụng nói một câu: “Cút đi.”
Thẩm Phú Sơn cười ha ha, xốc chăn lên. Tôn Văn Tĩnh có chút lo lắng, cả người cứng lại.
Thẩm Phú Sơn nể tình nên không xốc hết cả chăn lên, để một phần lại che dưới người cô, một bàn tay luồn xuống bên hông để hơi nâng người cô lên, một tay khác cầm quần áo nhét vào dưới mông cô.
Tôn Văn Tĩnh không nhìn được mà nuốt nước miếng, sợ móng vuốt chó của anh lại đụng tới nơi không nên đụng vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có chuyện ngoài ý muốn vào phát sinh, chuẩn bị cho tốt cho cô xong, Thẩm Phú Sơn liền xuống khỏi giường đất.
Anh rót cho cô hai chén nước, đặt ở chỗ gần cô nhất, nhìn nhìn rồi chút lại chạy ra lấy một ít trái cây mang vào.
“Lỡ mà tôi về muộn, em cũng không đến nối chết đói chết khát.”
Làm những chuyện ấm lòng như vậy, nhưng lại cố tình nói ra mấy câu ngứa đòn không chịu được.
Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái, Thẩm Phú Sơn hừ một tiếng, thân hình cao lớn cứ thế biến mất trước mặt cô. Hai tiếng đóng cửa vang lên, Tôn Văn Tĩnh biết anh đã đi rồi, cô không khỏi thở ra một hơi, thân thể dần dần thả lỏng.
Đời trước, tháng chín cô mới bị gả qua đây cho Thẩm Phú Sơn, còn hiện giờ, bởi vì trọng sinh mà cô gả qua nhà họ Thẩm sớm hơn hai tháng.
Cô nghĩ, vì sao cả hai đời cô đều không thể thoát khỏi anh ta vậy?
Đời trước, cho đến khi cô chết, Thẩm Phú Sơn vẫn chưa tái hôn. Nghe nói anh ta phát cuồng, nổi điên tìm cô, tuyên bố phải xử lý hai người bọn cô. Sau đó, anh ta lại đánh nhau, trong cuộc ẩu đá chém chết người, phải vào ngục giam, nghe nói là phải đi tù tám năm…
Không con không cái cả đời, bên người cũng chẳng có lấy một người phụ nữ. Nhớ tới những việc này, lòng Tôn Văn Tĩnh có chút hỗn loạn.
Có người nói, là cô đã hại Thẩm Phú Sơn. Tôn Văn Tĩnh vẫn luôn phủ nhận, cô nói đó là do anh ta tự làm tự chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, thật ra cô vẫn luôn nợ anh ta một lời xin lỗi.
Lúc trước, nếu không phải cô cùng người khác bỏ trốn, hại Thẩm Phú Sơn mất hết mặt mũi, có lẽ sẽ không xảy ra sự kiện giết người kia, cũng sẽ không phát sinh những bi kịch tiếp sau đó…
Tôn Văn Tĩnh thở dài, trong lòng lại bắt đầu mờ mịt.
Ở lại đây?
Hay lại một lần nữa chạy trốn?
Cô không biết chính mình nên làm gì bây giờ, trong lòng là một mãnh hỗn độn.
Chỉ đơn giản là qua một ngày ở chung này, Tôn Văn Tĩnh có thể cảm nhận được, Thẩm Phú Sơn rất bao dung với cô, tính tình cũng không như lời đồn đại mà cô nghe được.
Nhưng nhớ tới những gì trong quá khứ, Tôn Văn Tĩnh lại có chút sợ. Cô sợ cùng anh ngủ chung một ổ chăn, sợ anh lại đối xử tàn bạo mới mình như ở đời trước. Đặc biệt là những lúc anh uống nhiều, quả thực là không phải người.
Căn bản không màng đến chết sống của cô, mỗi lần đều làm cô đến ngất xỉu…
Tôn Văn Tĩnh nghĩ đến những việc này, khuôn mặt nhỏ không nhịn được mà đỏ bừng. Cái người Thẩm Phú Sơn này thực mâu thuẫn, tính tình tuỳ tiện, thuộc về cái kiểu vừa chính lại vừa tà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro