Thập Niên 70: Chuyển Sinh Thành Nữ Trí Thức Nông Thôn Bị Ép Nuôi Heo
Trở Lại Không G...
2024-11-16 23:00:05
Lâm Thanh Vũ vừa xả nước vào bồn tắm vừa băng bó vết thương trên đầu. Đợi nước đầy bồn, cuối cùng cô cũng có thể ngâm mình, kỳ cọ rồi.
À đúng rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nguyên chủ hình như hơi xỉn màu, trước tiên dùng sữa rửa mặt tẩy tế bào chết kỳ cọ cho nó trắng sáng lên đã.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Vũ loay hoay trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới kỳ cọ sạch sẽ thân thể đầy bụi bẩn của nguyên chủ.
Tắm xong, cô dùng khăn tắm lau khô người, tìm một bộ đồ lót vừa vặn mặc vào, rồi thay một bộ đồ lót giữ nhiệt.
Còn hai chiếc áo len nam toàn lỗ thủng kia thì vứt đi thôi, không biết nguyên chủ nhặt được ở đâu nữa.
Lâm Thanh Vũ lại lấy từ trong tủ ra một chiếc áo len đen mới mặc vào. Còn bộ quần áo bông cũ của nguyên chủ thì mặc thêm vài hôm nữa vậy, biết làm sao được, ai bảo cô nghèo chứ? Mùa đông chỉ có mỗi bộ quần áo này…
Mặc xong quần áo thì cũng muộn rồi, nguyên chủ hôm nay chưa ăn sáng, bây giờ bụng đói meo.
Lâm Thanh Vũ thấy nấu cơm xào rau lâu quá, nên trực tiếp dùng nồi chiên không dầu rán hai miếng bít tết bò rồi ăn. Chưa đến mười lăm phút, bữa trưa đã xong.
Dù sao nguyên chủ cũng không phải đi làm, chỉ cần đúng giờ cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo là được.
Heo buổi sáng đã được cho ăn một lần rồi, chiều bốn giờ cho ăn thêm lần nữa là được.
Thời gian còn lại, nguyên chủ đều lên núi nhặt củi, vì trời lạnh nên nấu cám heo cần rất nhiều củi.
Mùa đông trên núi cỏ heo rất ít, mỗi ngày Lâm Thanh Vũ chỉ có thể đến xưởng đậu hũ của ông gù ở cuối thôn lấy bã đậu hũ về nấu cho heo ăn.
Đương nhiên, bã đậu hũ này cũng phải trả tiền, một tháng một đồng, không có tiền thì ghi nợ, đến cuối năm chia lương, chia tiền thì trả. Ai bảo Lâm Thanh Vũ vô dụng, không tìm được cỏ heo chứ?
Vô dụng sao? Trời lạnh thế này, các người thử đi đào cỏ heo dưới tuyết xem!
Hai tháng cuối mùa đông, Lâm Thanh Vũ coi như làm không công!
Nuôi heo cho đại đội, cô còn phải bỏ tiền túi ra, đây là việc mà con người làm sao?
Lâm Thanh Vũ tức đến mức muốn ói ra ba lít máu, nhưng nếu vấn đề của cha nguyên chủ không được giải quyết thì cô vẫn phải tiếp tục nuôi heo.
Haizz… Cố gắng thêm một năm nữa thôi, thêm một năm nữa là cô có thể đăng ký thi đại học rồi. Chỉ cần thi đậu đại học là cô có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, về thành phố làm sinh viên đại học.
Nuôi heo? Ở chuồng bò?
Cắn răng chịu đựng thêm một năm nữa, chỉ là chuyện vài đồng bạc thôi mà?
Chị đây có tiền!
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cho heo ăn, vậy thì trước tiên lên núi hái sầu riêng trên ba mươi hai cây sầu riêng đã.
Lỡ như những bảo bối này rụng xuống từ độ cao hai mươi mấy mét thì tiếc lắm.
Nhiều loại trái cây như vậy, sầu riêng mới là món khoái khẩu của cô! Hì hì, đồng chí Lâm Thanh Vũ đúng là khẩu vị nặng.
Trên núi tổng cộng trồng ba mươi hai cây sầu riêng, sáu cây Musang King, mỗi loại Ri6 và Monthong trồng ba cây.
Cây sầu riêng trồng được mười năm, bây giờ đã cao hơn hai mươi mét, cô chắc chắn không leo lên được, muốn hái chỉ có thể dùng thang và máy hạ xuống.
À đúng rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nguyên chủ hình như hơi xỉn màu, trước tiên dùng sữa rửa mặt tẩy tế bào chết kỳ cọ cho nó trắng sáng lên đã.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Vũ loay hoay trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới kỳ cọ sạch sẽ thân thể đầy bụi bẩn của nguyên chủ.
Tắm xong, cô dùng khăn tắm lau khô người, tìm một bộ đồ lót vừa vặn mặc vào, rồi thay một bộ đồ lót giữ nhiệt.
Còn hai chiếc áo len nam toàn lỗ thủng kia thì vứt đi thôi, không biết nguyên chủ nhặt được ở đâu nữa.
Lâm Thanh Vũ lại lấy từ trong tủ ra một chiếc áo len đen mới mặc vào. Còn bộ quần áo bông cũ của nguyên chủ thì mặc thêm vài hôm nữa vậy, biết làm sao được, ai bảo cô nghèo chứ? Mùa đông chỉ có mỗi bộ quần áo này…
Mặc xong quần áo thì cũng muộn rồi, nguyên chủ hôm nay chưa ăn sáng, bây giờ bụng đói meo.
Lâm Thanh Vũ thấy nấu cơm xào rau lâu quá, nên trực tiếp dùng nồi chiên không dầu rán hai miếng bít tết bò rồi ăn. Chưa đến mười lăm phút, bữa trưa đã xong.
Dù sao nguyên chủ cũng không phải đi làm, chỉ cần đúng giờ cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo là được.
Heo buổi sáng đã được cho ăn một lần rồi, chiều bốn giờ cho ăn thêm lần nữa là được.
Thời gian còn lại, nguyên chủ đều lên núi nhặt củi, vì trời lạnh nên nấu cám heo cần rất nhiều củi.
Mùa đông trên núi cỏ heo rất ít, mỗi ngày Lâm Thanh Vũ chỉ có thể đến xưởng đậu hũ của ông gù ở cuối thôn lấy bã đậu hũ về nấu cho heo ăn.
Đương nhiên, bã đậu hũ này cũng phải trả tiền, một tháng một đồng, không có tiền thì ghi nợ, đến cuối năm chia lương, chia tiền thì trả. Ai bảo Lâm Thanh Vũ vô dụng, không tìm được cỏ heo chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô dụng sao? Trời lạnh thế này, các người thử đi đào cỏ heo dưới tuyết xem!
Hai tháng cuối mùa đông, Lâm Thanh Vũ coi như làm không công!
Nuôi heo cho đại đội, cô còn phải bỏ tiền túi ra, đây là việc mà con người làm sao?
Lâm Thanh Vũ tức đến mức muốn ói ra ba lít máu, nhưng nếu vấn đề của cha nguyên chủ không được giải quyết thì cô vẫn phải tiếp tục nuôi heo.
Haizz… Cố gắng thêm một năm nữa thôi, thêm một năm nữa là cô có thể đăng ký thi đại học rồi. Chỉ cần thi đậu đại học là cô có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, về thành phố làm sinh viên đại học.
Nuôi heo? Ở chuồng bò?
Cắn răng chịu đựng thêm một năm nữa, chỉ là chuyện vài đồng bạc thôi mà?
Chị đây có tiền!
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cho heo ăn, vậy thì trước tiên lên núi hái sầu riêng trên ba mươi hai cây sầu riêng đã.
Lỡ như những bảo bối này rụng xuống từ độ cao hai mươi mấy mét thì tiếc lắm.
Nhiều loại trái cây như vậy, sầu riêng mới là món khoái khẩu của cô! Hì hì, đồng chí Lâm Thanh Vũ đúng là khẩu vị nặng.
Trên núi tổng cộng trồng ba mươi hai cây sầu riêng, sáu cây Musang King, mỗi loại Ri6 và Monthong trồng ba cây.
Cây sầu riêng trồng được mười năm, bây giờ đã cao hơn hai mươi mét, cô chắc chắn không leo lên được, muốn hái chỉ có thể dùng thang và máy hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro