Thập Niên 70: Chuyển Sinh Thành Nữ Trí Thức Nông Thôn Bị Ép Nuôi Heo
Xuyên Không Vào...
2024-11-16 23:00:05
Lâm Thanh Vũ kiếp trước vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi ở cô nhi viện. Vì trông khỏe mạnh nên cuối cùng được một cặp vợ chồng già neo đơn nhận nuôi và đặt tên là Lâm Thanh Vũ. Đúng như cái tên, Lâm Thanh Vũ lớn lên cao to, khỏe mạnh, nhìn từ phía sau hoàn toàn không thể nhận ra là con gái.
Bốn năm đại học, mỗi lần đi vệ sinh đều bị mắng là lưu manh. Haizz… Ai bảo cô cao to, lại cắt tóc ngắn, suốt ngày mặc đồ bóng rổ đi loanh quanh cơ chứ.
"Cứu tôi với, bắt lưu manh!"
"Tiểu Vy, cậu sao vậy?"
"Có… có lưu manh vào nhà vệ sinh nữ…"
"Đâu? Hắn ta đâu?"
Lưu manh? Là nói cô sao? Lâm Thanh Vũ quay đầu lại, ưỡn ngực bước tới. "Này! Lưu manh trong miệng cô là tôi à?"
"Ơ! Cậu không phải con trai sao?"
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn bộ ngực phẳng lì của cô gái kia, rồi nhún vai, ưỡn ngực, cười ranh mãnh: "Bạn học, cô đã thấy thằng con trai nào như tôi chưa?"
Cô gái bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho lóa mắt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Những trò hề dở khóc dở cười như thế này thường xuyên xảy ra, nhưng Lâm Thanh Vũ sống phóng khoáng, không thèm chấp nhặt với họ.
Còn Lâm Thanh Vũ nguyên chủ thì sao? Cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc, cha là nhà khoa học, còn mẹ… thôi bỏ đi, nếu bà ta là người mẹ tốt thì cô ấy đã không bị đưa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở cái vùng núi hẻo lánh này ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cha cô ấy cũng đã không bị đưa đến một nông trường nào đó.
Trước khi cha cô ấy rời đi, mẹ cô ấy đã ép ông ly hôn, cuỗm hết tài sản của gia đình rồi dẫn theo chị gái bỏ trốn theo tình nhân.
Còn cô ấy - Lâm Thanh Vũ - thì bị người mẹ “tốt” của mình bỏ quên ở cái vùng quê hẻo lánh này…
Ba năm rồi, đã tròn ba năm cô ấy không gặp lại người cha nho nhã, tuấn tú của mình. Khóe mắt Lâm Thanh Vũ cay cay, đó là nỗi nhớ mong của nguyên chủ dành cho cha.
Lúc mới xuống nông thôn, vì cô xinh đẹp rạng rỡ như hoa, tính tình lại dịu dàng nên mọi người đối xử với cô khá tốt, cùng nhau xuống ruộng làm việc, cùng nhau giặt giũ nấu cơm.
Bốn năm đại học, mỗi lần đi vệ sinh đều bị mắng là lưu manh. Haizz… Ai bảo cô cao to, lại cắt tóc ngắn, suốt ngày mặc đồ bóng rổ đi loanh quanh cơ chứ.
"Cứu tôi với, bắt lưu manh!"
"Tiểu Vy, cậu sao vậy?"
"Có… có lưu manh vào nhà vệ sinh nữ…"
"Đâu? Hắn ta đâu?"
Lưu manh? Là nói cô sao? Lâm Thanh Vũ quay đầu lại, ưỡn ngực bước tới. "Này! Lưu manh trong miệng cô là tôi à?"
"Ơ! Cậu không phải con trai sao?"
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn bộ ngực phẳng lì của cô gái kia, rồi nhún vai, ưỡn ngực, cười ranh mãnh: "Bạn học, cô đã thấy thằng con trai nào như tôi chưa?"
Cô gái bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho lóa mắt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Những trò hề dở khóc dở cười như thế này thường xuyên xảy ra, nhưng Lâm Thanh Vũ sống phóng khoáng, không thèm chấp nhặt với họ.
Còn Lâm Thanh Vũ nguyên chủ thì sao? Cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc, cha là nhà khoa học, còn mẹ… thôi bỏ đi, nếu bà ta là người mẹ tốt thì cô ấy đã không bị đưa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở cái vùng núi hẻo lánh này ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cha cô ấy cũng đã không bị đưa đến một nông trường nào đó.
Trước khi cha cô ấy rời đi, mẹ cô ấy đã ép ông ly hôn, cuỗm hết tài sản của gia đình rồi dẫn theo chị gái bỏ trốn theo tình nhân.
Còn cô ấy - Lâm Thanh Vũ - thì bị người mẹ “tốt” của mình bỏ quên ở cái vùng quê hẻo lánh này…
Ba năm rồi, đã tròn ba năm cô ấy không gặp lại người cha nho nhã, tuấn tú của mình. Khóe mắt Lâm Thanh Vũ cay cay, đó là nỗi nhớ mong của nguyên chủ dành cho cha.
Lúc mới xuống nông thôn, vì cô xinh đẹp rạng rỡ như hoa, tính tình lại dịu dàng nên mọi người đối xử với cô khá tốt, cùng nhau xuống ruộng làm việc, cùng nhau giặt giũ nấu cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro