Khẩu Vị Không T...
Quất Vượng Vượng
2024-08-12 04:38:51
Bà ta quay đầu lại dạy dỗ anh tư Lý: “Mày trừng mắt cái gì, còn trừng nữa cũng không to bằng Tiểu Lục! Còn nữa Tiểu Lục cố tình tìm mày gây sự sao? Còn không phải mày làm anh không đúng đến ngay cả em gái ruột cũng coi thường! Mày xem em gái mày đi, mấy ngày này đúng giờ đi làm tan làm, không hề lén lười một chút nào cả, mệt đến mức cằm nhọn ra rồi kia kìa! Còn nhìn mày xem! Cũng tại tao, trước đây cùng cha mày ngày nào cũng bận việc trong ruộng, không quản mày cho lắm, lại để mày bị ba anh trên chiều ra một thân lười thối thây! Bây giờ mày cũng đã là người làm cha rồi, tao cũng không quản được mày, nhưng chỉ cần tao và cha mày còn sống một ngày nào, đứa nào trong tụi bây dám bắt nạt em gái tụi bây thì tao sẽ đánh gãy chân nó!”
Lý Thanh Lê càng có tự tin hơn, cô sáp đến bên cạnh ông Lý lại hỏi: “Cha, cha nói anh tư thích én lười có phải không đúng không, có khuyết điểm thì phải khiển trách, làm vậy có phải vì tốt cho anh ấy không?”
Ông Lý mất ba giây mới phản ứng lại: “Hả? Tiểu Lục, con hỏi cha sao?”
Lý Thanh Lê dùng giọng dịu dàng: “Cha, cha là chủ gia đình mình, là người vừa công chính lại vừa nói lý nhất, đương nhiên phải hỏi cha rồi! Cha cảm thấy sao?”
Ông Lý nhìn bà Điêu bên cạnh theo bản năng.
“Tiểu Lục hỏi ông đó, ông nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi mọc hoa sao? Động cái não mịn của mình, tự mình nghĩ đi!” Bà Điêu rất không khách sáo.
Ông Lý cầm đũa ánh mắt trống rỗng, sau nửa phút mới chậm rãi đáp: “Thằng tư lén lười không đúng, ăn ít một bát cũng không sao, lần sau đừng lén lười là được…”
Hai vợ chồng già đều chống lưng cho Lý Thanh Lê.
Anh tư Lý tức đến đỏ mặt, quay người vút ra ngoài như một cơn gió.
Tình huống hôm nay nếu như là ngày trước chị ba Lý chắc chắn sẽ chen mồm vào, nhưng ngại vì hôm qua mới bị Lý Thanh Lê uốn nắn qua, hôm nay trong lòng có hơi sợ hãi, hơn nữa nhìn bộ dáng hung hăng ngang ngược của cô em chồng đến ngay cả anh ruột của mình cũng không chừa lại một chút mặt mũi nào, vậy đối với mấy người chị dâu như bọn họ còn không biết phải tàn nhẫn thế nào nữa!
Cho nên chị ba Lý lắm mồm một cái miệng có thể chống lại cả nghìn con vịt hôm nay lại hiếm khi im lặng như gà.
Hai vợ chồng già chỉ có thể thở dài, anh hai Lý vừa may mắn thoát được một kiếp trong tay bà Điêu, chị hai Lý không có cảm giác tồn tại, vợ chồng anh ba Lý cũng không mở miệng, mấy đứa cháu trai cháu gái khác càng không chen lời vào, thậm chí còn khuyên mình tuyệt đối đừng chọc giận cô út bằng không sẽ dẫn tới kiếp nạn!
Cả gia đình chỉ có chị tư Lý là trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê vài cái, không hề che giấu chút nào.
“Em gái, Thành Thụy là anh ruột của em cho nên mới nhường em, những người đàn ông khác có thể không có tính cách tốt như anh ấy đâu.”
Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, mím môi với vẻ hơi oan ức: “Chị tư, anh tư cái gì cũng tốt chỉ là hơi lười, nếu như anh ấy có thể thay đổi được điểm này vậy anh ấy sẽ rất hoàn mỹ!Anh ấy có thể trở nên tốt hơn người được lợi lớn nhất còn không phải là chị tư hay sao? Chị tư, sao chị còn không vui chứ?”
Chị tư Lý á khẩu không nói được gì, cô ta nghĩ lúc mình vừa kết hôn đó cũng muốn sửa đổi chồng mình để anh ta cần mẫn hơn một chút, nhưng sau này cả gia đình lớn ăn chung nồi cơm, chồng cô ta có lười một chút cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì, thậm chí chồng mình còn có thể thoải mái hơn một chút, cho nên dứt khoát mặc kệ anh ta.
Chị tư Lý còn chưa nghĩ xong nên đáp lại thế nào thì Lý Thanh Lê ở phái đối diện đã đột nhiên đứng dậy, cũng không cầm bát đũa mà nói: “Hôm nay không có khẩu vị, không ăn nữa. Cha mẹ, mọi người ăn đi, không cần lo cho con.”
Nói xong không đợi những người khác nói chuyện đã ra khỏi nhà chính đi thẳng ra cửa sân.
Sự kinh hoàng trong nội tâm của đám người nhà họ Lý không thua gì nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, cá mọc chân sao, sợ quá!
Cái gì? Con gái / Em gái/ Cô út của chúng ta sinh thời còn có một ngày khẩu vị không tốt sao?
Lý Thanh Lê ra khỏi sân lớn, liếc mắt đã nhìn thấy anh tư Lý ngồi trên chiếu dưới bóng râm bên dưới tường vây, cô nhấc chân đi qua ngồi bệt mông xuống bên cạnh, song song với anh ta.
Dù sao mỗi ngày cũng đều ngâm mình trong ruộng, trên quần toàn là vết bùn cũng không cần phải bận tâm như vậy.
Anh tư Lý thấy là cô, quay người sang một bên không nhìn cô nữa.
Lý Thanh Lê càng có tự tin hơn, cô sáp đến bên cạnh ông Lý lại hỏi: “Cha, cha nói anh tư thích én lười có phải không đúng không, có khuyết điểm thì phải khiển trách, làm vậy có phải vì tốt cho anh ấy không?”
Ông Lý mất ba giây mới phản ứng lại: “Hả? Tiểu Lục, con hỏi cha sao?”
Lý Thanh Lê dùng giọng dịu dàng: “Cha, cha là chủ gia đình mình, là người vừa công chính lại vừa nói lý nhất, đương nhiên phải hỏi cha rồi! Cha cảm thấy sao?”
Ông Lý nhìn bà Điêu bên cạnh theo bản năng.
“Tiểu Lục hỏi ông đó, ông nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi mọc hoa sao? Động cái não mịn của mình, tự mình nghĩ đi!” Bà Điêu rất không khách sáo.
Ông Lý cầm đũa ánh mắt trống rỗng, sau nửa phút mới chậm rãi đáp: “Thằng tư lén lười không đúng, ăn ít một bát cũng không sao, lần sau đừng lén lười là được…”
Hai vợ chồng già đều chống lưng cho Lý Thanh Lê.
Anh tư Lý tức đến đỏ mặt, quay người vút ra ngoài như một cơn gió.
Tình huống hôm nay nếu như là ngày trước chị ba Lý chắc chắn sẽ chen mồm vào, nhưng ngại vì hôm qua mới bị Lý Thanh Lê uốn nắn qua, hôm nay trong lòng có hơi sợ hãi, hơn nữa nhìn bộ dáng hung hăng ngang ngược của cô em chồng đến ngay cả anh ruột của mình cũng không chừa lại một chút mặt mũi nào, vậy đối với mấy người chị dâu như bọn họ còn không biết phải tàn nhẫn thế nào nữa!
Cho nên chị ba Lý lắm mồm một cái miệng có thể chống lại cả nghìn con vịt hôm nay lại hiếm khi im lặng như gà.
Hai vợ chồng già chỉ có thể thở dài, anh hai Lý vừa may mắn thoát được một kiếp trong tay bà Điêu, chị hai Lý không có cảm giác tồn tại, vợ chồng anh ba Lý cũng không mở miệng, mấy đứa cháu trai cháu gái khác càng không chen lời vào, thậm chí còn khuyên mình tuyệt đối đừng chọc giận cô út bằng không sẽ dẫn tới kiếp nạn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả gia đình chỉ có chị tư Lý là trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê vài cái, không hề che giấu chút nào.
“Em gái, Thành Thụy là anh ruột của em cho nên mới nhường em, những người đàn ông khác có thể không có tính cách tốt như anh ấy đâu.”
Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, mím môi với vẻ hơi oan ức: “Chị tư, anh tư cái gì cũng tốt chỉ là hơi lười, nếu như anh ấy có thể thay đổi được điểm này vậy anh ấy sẽ rất hoàn mỹ!Anh ấy có thể trở nên tốt hơn người được lợi lớn nhất còn không phải là chị tư hay sao? Chị tư, sao chị còn không vui chứ?”
Chị tư Lý á khẩu không nói được gì, cô ta nghĩ lúc mình vừa kết hôn đó cũng muốn sửa đổi chồng mình để anh ta cần mẫn hơn một chút, nhưng sau này cả gia đình lớn ăn chung nồi cơm, chồng cô ta có lười một chút cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì, thậm chí chồng mình còn có thể thoải mái hơn một chút, cho nên dứt khoát mặc kệ anh ta.
Chị tư Lý còn chưa nghĩ xong nên đáp lại thế nào thì Lý Thanh Lê ở phái đối diện đã đột nhiên đứng dậy, cũng không cầm bát đũa mà nói: “Hôm nay không có khẩu vị, không ăn nữa. Cha mẹ, mọi người ăn đi, không cần lo cho con.”
Nói xong không đợi những người khác nói chuyện đã ra khỏi nhà chính đi thẳng ra cửa sân.
Sự kinh hoàng trong nội tâm của đám người nhà họ Lý không thua gì nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, cá mọc chân sao, sợ quá!
Cái gì? Con gái / Em gái/ Cô út của chúng ta sinh thời còn có một ngày khẩu vị không tốt sao?
Lý Thanh Lê ra khỏi sân lớn, liếc mắt đã nhìn thấy anh tư Lý ngồi trên chiếu dưới bóng râm bên dưới tường vây, cô nhấc chân đi qua ngồi bệt mông xuống bên cạnh, song song với anh ta.
Dù sao mỗi ngày cũng đều ngâm mình trong ruộng, trên quần toàn là vết bùn cũng không cần phải bận tâm như vậy.
Anh tư Lý thấy là cô, quay người sang một bên không nhìn cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro