Thắng Lợi
Quất Vượng Vượng
2024-08-12 04:38:51
Cho nên một khắc này, Hoàng Quảng Linh quả thật sợ hãi cực điểm! Sợ đến mức răng cũng va vào nhau lập cập!
Lý Thanh Lê tạm thời không có cách nào thấu hiểu tâm lý khủng hoảng cực độ của cô ta, bởi vì từ khi Hoàng Quảng Linh thừa nhận mình quả thật có một quyển nhật ký như vậy, không chỉ có cô ta sợ hãi mà đến cả cô cũng giật mình, trong nháy mắt cả người đều bất ổn.
Trời mới biết trước khi tỉnh lại vào hôm nay, cô hoàn toàn không biết Hoàng Quảng Linh có mấy thứ như quyển nhật ký này, huống chi là nội dung trong nhật ký? Cô chẳng qua chỉ bịa đặt vài câu dựa theo nội dung trong tiểu thuyết để lừa Hoàng Quảng Linh một chút, nhưng ai ngờ không lừa không biết, vừa lừa đã hết hồn chim én. Vậy mà Hoàng Quảng Linh thật sự có một quyển nhật ký như vậy! Cũng thật sự viết một đống lời nói xấu về người khác! Thật sự có Eugénie Grandet, ngay cả [Thanh cung dật sự] và [Sự quyến rũ vĩnh cửu] cũng có!”
Nhật ký của Hoàng Quảng Linh là thật, lời nói xấu là thật, Grandet là thật, [Thanh cung dật sự] và [Sự quyến rũ vĩnh cửu] cũng là thật. Có phải điều này chứng minh [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] mà cô thấy trong mơ đều không phải giả không? Thế giới mà cô đang ở thật sự chỉ là một quyển tiểu thuyết hư cấu của người khác? Mà cô cũng chỉ là một cô em chồng cực phẩm không ngừng gây ra phiền phức cho nam nữ chính, cuối cùng kết cục thê thảm trong tiểu thuyết sao? Còn cả cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của cô cũng đều giống như trong tiểu thuyết viết, có kết cục thê thảm đủ kiểu…
Lý Thanh Lê ngỡ ngàng, sau khi ngỡ ngàng lại vô cùng lo sợ, giữa ban ngày ban mặt có ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào đầu mà cô lại như thể đứng ở trong trời đông tuyết phủ, giá lạnh len lỏi từng phân một vào trái tim cô, sau lưng cũng rét lạnh.
Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê vẫn luôn không đáp lại lời mình, cho rằng cô quyết tâm muốn đi báo thù cũng sợ đến mức túa mồ hôi lạnh, nước mắt nước mũi đều chảy ra, trong lúc nhất thời nước mắt giàn dụa có thể nói là chật vật, cô ta túm cánh tay của Lý Thanh Lê, run rẩy cầu xin: “Lê Tử… Lê Tử… chị chỉ vì cuộc sống quá khổ sở nên trong lòng mất thăng bằng, nhưng chị không có ý xấu, chị cũng không làm gì cả! Bây giờ chị biết mình sai rồi! Cầu xin em tuyệt đối đừng báo cáo, trong nhà chị có sáu anh chị em gái, còn có cháu trai cháu gái nữa, cuộc sống của bọn họ rất khó khăn. Lê Tử, chị biết thật ra em mềm lòng hơn ai hết, cầu xin em nể mặt hai chúng ta quen biết lâu như vậy, nể mặt cháu trai cháu gái đáng thương của chị, em đừng nói ra có được không? Chị quỳ xuống xin em cũng được, chỉ cần em bỏ qua cho chị…”
Sức của Hoàng Quảng Linh quá lớn khiến Lý Thanh Lê bị túm đến suýt thì ngã ngửa, cả người cũng lấy lại bình tĩnh, mục đích ban đầu cô tới đây chỉ là muốn xác nhận quyển nhật ký đó có tồn tại hay không, chưa từng nghĩ nếu như nhật ký là thật và tình tiết trong tiểu thuyết cũng là thật, vậy Hoàng Quảng Linh làm bạn với cô hoàn toàn là để ăn chực chứ thật ra trong lòng rất coi thường cô cũng là thật, thì nên làm thế nào?
Xác nhận được sự tồn tại của quyển nhật ký trong tiểu thuyết, và rất có khả năng thật ra cô chỉ là một cô em chồng cực phẩm trong tiểu thuyết, kết luận này tác động đến cô quá lớn khiến lúc này cô hoàn toàn không có lòng nào đi quan tâm Hoàng Quảng Linh, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa một chút trước khi chết, gương mặt trắng trẻo đối diện với Hoàn Quảng Linh, nói: “Chị lấy quyển nhật ký đưa cho tôi trước, những chuyện khác đợi tôi nghĩ xong rồi lại nói sau.”
Cô muốn mang nhật ký của Hoàng Quảng Linh về nhà xem không sót một chữ nào, chỉ cần bất cứ một chỗ nào khác với [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] thì cô không tin nữa!
Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê không có ý báo cáo cô ta ngay, cũng lập tức thở phào một hơi, quay người ngoan ngoãn quay về lý túc xá lấy nhật ký, cô ta bị nỗi sợ hãi lấp kín đầu óc, tạm thời vẫn chưa nghĩ đến nếu Lý Thanh Lê đã biết nhật ký và sách của cô ta vậy chứng tỏ đã tận mắt nhìn thấy chúng, vậy tại sao không trực tiếp mang đi, ngược lại còn muốn cô ta về lấy?
Nhưng Lý Thanh Lê nhắm mắt theo đuôi tiến vào ký túc xá của thanh niên tri thức nữ cùng cô ta, hiện thực cũng không cho cô ta cơ hội hối hận.
Nhật ký của Hoàng Quảng Linh và hai quyển sách đều đặt ở lớp kép trong một cái rương, hai quyển sách thậm chí còn bị xé thành mấy phần mỏng dính, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được.
Lý Thanh Lê tạm thời không có cách nào thấu hiểu tâm lý khủng hoảng cực độ của cô ta, bởi vì từ khi Hoàng Quảng Linh thừa nhận mình quả thật có một quyển nhật ký như vậy, không chỉ có cô ta sợ hãi mà đến cả cô cũng giật mình, trong nháy mắt cả người đều bất ổn.
Trời mới biết trước khi tỉnh lại vào hôm nay, cô hoàn toàn không biết Hoàng Quảng Linh có mấy thứ như quyển nhật ký này, huống chi là nội dung trong nhật ký? Cô chẳng qua chỉ bịa đặt vài câu dựa theo nội dung trong tiểu thuyết để lừa Hoàng Quảng Linh một chút, nhưng ai ngờ không lừa không biết, vừa lừa đã hết hồn chim én. Vậy mà Hoàng Quảng Linh thật sự có một quyển nhật ký như vậy! Cũng thật sự viết một đống lời nói xấu về người khác! Thật sự có Eugénie Grandet, ngay cả [Thanh cung dật sự] và [Sự quyến rũ vĩnh cửu] cũng có!”
Nhật ký của Hoàng Quảng Linh là thật, lời nói xấu là thật, Grandet là thật, [Thanh cung dật sự] và [Sự quyến rũ vĩnh cửu] cũng là thật. Có phải điều này chứng minh [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] mà cô thấy trong mơ đều không phải giả không? Thế giới mà cô đang ở thật sự chỉ là một quyển tiểu thuyết hư cấu của người khác? Mà cô cũng chỉ là một cô em chồng cực phẩm không ngừng gây ra phiền phức cho nam nữ chính, cuối cùng kết cục thê thảm trong tiểu thuyết sao? Còn cả cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của cô cũng đều giống như trong tiểu thuyết viết, có kết cục thê thảm đủ kiểu…
Lý Thanh Lê ngỡ ngàng, sau khi ngỡ ngàng lại vô cùng lo sợ, giữa ban ngày ban mặt có ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào đầu mà cô lại như thể đứng ở trong trời đông tuyết phủ, giá lạnh len lỏi từng phân một vào trái tim cô, sau lưng cũng rét lạnh.
Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê vẫn luôn không đáp lại lời mình, cho rằng cô quyết tâm muốn đi báo thù cũng sợ đến mức túa mồ hôi lạnh, nước mắt nước mũi đều chảy ra, trong lúc nhất thời nước mắt giàn dụa có thể nói là chật vật, cô ta túm cánh tay của Lý Thanh Lê, run rẩy cầu xin: “Lê Tử… Lê Tử… chị chỉ vì cuộc sống quá khổ sở nên trong lòng mất thăng bằng, nhưng chị không có ý xấu, chị cũng không làm gì cả! Bây giờ chị biết mình sai rồi! Cầu xin em tuyệt đối đừng báo cáo, trong nhà chị có sáu anh chị em gái, còn có cháu trai cháu gái nữa, cuộc sống của bọn họ rất khó khăn. Lê Tử, chị biết thật ra em mềm lòng hơn ai hết, cầu xin em nể mặt hai chúng ta quen biết lâu như vậy, nể mặt cháu trai cháu gái đáng thương của chị, em đừng nói ra có được không? Chị quỳ xuống xin em cũng được, chỉ cần em bỏ qua cho chị…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sức của Hoàng Quảng Linh quá lớn khiến Lý Thanh Lê bị túm đến suýt thì ngã ngửa, cả người cũng lấy lại bình tĩnh, mục đích ban đầu cô tới đây chỉ là muốn xác nhận quyển nhật ký đó có tồn tại hay không, chưa từng nghĩ nếu như nhật ký là thật và tình tiết trong tiểu thuyết cũng là thật, vậy Hoàng Quảng Linh làm bạn với cô hoàn toàn là để ăn chực chứ thật ra trong lòng rất coi thường cô cũng là thật, thì nên làm thế nào?
Xác nhận được sự tồn tại của quyển nhật ký trong tiểu thuyết, và rất có khả năng thật ra cô chỉ là một cô em chồng cực phẩm trong tiểu thuyết, kết luận này tác động đến cô quá lớn khiến lúc này cô hoàn toàn không có lòng nào đi quan tâm Hoàng Quảng Linh, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa một chút trước khi chết, gương mặt trắng trẻo đối diện với Hoàn Quảng Linh, nói: “Chị lấy quyển nhật ký đưa cho tôi trước, những chuyện khác đợi tôi nghĩ xong rồi lại nói sau.”
Cô muốn mang nhật ký của Hoàng Quảng Linh về nhà xem không sót một chữ nào, chỉ cần bất cứ một chỗ nào khác với [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] thì cô không tin nữa!
Hoàng Quảng Linh thấy Lý Thanh Lê không có ý báo cáo cô ta ngay, cũng lập tức thở phào một hơi, quay người ngoan ngoãn quay về lý túc xá lấy nhật ký, cô ta bị nỗi sợ hãi lấp kín đầu óc, tạm thời vẫn chưa nghĩ đến nếu Lý Thanh Lê đã biết nhật ký và sách của cô ta vậy chứng tỏ đã tận mắt nhìn thấy chúng, vậy tại sao không trực tiếp mang đi, ngược lại còn muốn cô ta về lấy?
Nhưng Lý Thanh Lê nhắm mắt theo đuôi tiến vào ký túc xá của thanh niên tri thức nữ cùng cô ta, hiện thực cũng không cho cô ta cơ hội hối hận.
Nhật ký của Hoàng Quảng Linh và hai quyển sách đều đặt ở lớp kép trong một cái rương, hai quyển sách thậm chí còn bị xé thành mấy phần mỏng dính, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro