Thập Niên 70 Cô Gái Ế Lớn Tuổi , Bàn Tay Vàng Khổng Lồ
Chương 4
2024-10-13 20:30:01
Lại là hơn 3 giờ sáng, Hứa Mạn Mạn vẫn không thể ngủ được. Gần đây chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng, không phải cô không muốn điều chỉnh giờ giấc, dù gì thì quầng thâm và bọng mắt đã quá rõ, khuôn mặt cũng vàng vọt. Từ góc độ chăm sóc sức khỏe mà nói, cô cũng nên đi ngủ sớm và dậy sớm, nhưng khổ nỗi là không tài nào ngủ được.
Cô đã tìm đủ các mẹo trên các ứng dụng, nào là phương pháp thở, nằm phục hồi dương khí, mà chẳng cái nào hiệu quả. Cô còn mua một lọ melatonin, nhưng uống vào cũng chẳng thấy tác dụng gì.
Cơ thể thì đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, nhắm mắt mấy tiếng mà cũng chẳng thể ngủ được.
Cô có nói qua với bố mẹ, họ chỉ bảo là do cô thức khuya nhiều quá, khuyên cô điều chỉnh lại giờ giấc.
Hứa Mạn Mạn hôm nay có trò chuyện với Ái Gia, bạn cô đoán là do áp lực lớn. Nhưng mà Hứa Mạn Mạn có áp lực gì chứ? Mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, trong lòng cũng chẳng vướng bận điều gì.
Hơn nữa, khi ngủ cô thường mơ những giấc mơ kỳ quái, tỉnh dậy thì chẳng nhớ được gì, chỉ biết là mình có mơ. Dù ngủ bao lâu, cơ thể vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Hứa Mạn Mạn bỗng cảm thấy tim đập nhanh, cả người mềm nhũn. Cô cố gắng mặc áo ngủ vào, nhưng vừa mở cửa ra thì trước mắt tối sầm, ngã xuống và không còn biết gì nữa.
——
Không biết đã ngất bao lâu, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy xung quanh rất ồn ào, như có rất nhiều người đang nói chuyện. Hứa Mạn Mạn nghĩ, chắc là bà ngoại bật tivi quá lớn.
Nhưng cô dần nhận ra có gì đó không đúng. Cô không nằm mà đang ngồi gục trên bàn, bên cạnh hình như có người, không khí xung quanh cũng có mùi khó chịu. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cô cảm thấy đây không phải là nhà mình, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào. Cô có thể cảm nhận được môi trường xung quanh, nhưng không thể mở mắt ra.
Chẳng lẽ gặp phải sự kiện ma quái rồi sao? Hay là đang mơ?
Nghĩ vậy, cô thấy yên tâm hơn, không cố gắng nữa. Cô tĩnh tâm lại và nghe rõ được tiếng nói xung quanh, hình như là tiếng phương ngữ, nhưng do khoảng cách quá xa nên cô nghe không rõ.
“Đồng chí, có thể giúp tôi xem mấy giờ rồi không?”
Bên cạnh vang lên một giọng nữ trẻ, rất gần, nói bằng tiếng phổ thông, còn gọi đối phương là “đồng chí”? Bây giờ đâu còn ai xưng hô như vậy nữa.
“Bây giờ là 8 giờ 15 phút sáng, chúng ta đều đang đi đến huyện Đức Dương, sẽ xuống xe ở thành phố Bắc, chắc còn khoảng bốn, năm tiếng nữa mới tới.”
Người trả lời là một nam thanh niên, cũng nói tiếng phổ thông nhưng mang theo chút âm sắc miền Nam, nghe có vẻ cũng còn trẻ.
“Cảm ơn đồng chí.”
Cái kiểu xưng hô “đồng chí” này nghe thật kỳ lạ, khiến Hứa Mạn Mạn cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm giác này quá khác so với những giấc mơ bình thường, các giác quan như xúc giác, thính giác, khứu giác đều rất bình thường. Hơn nữa, trạng thái này kéo dài quá lâu, đến nỗi Hứa Mạn Mạn bắt đầu cảm thấy tê chân.
Tê chân ư??? Sao trong giấc mơ lại có thể bị tê chân?
Đột nhiên, cô cảm thấy ai đó vỗ nhẹ vào vai mình, như thể một phong ấn vừa được mở ra, cô mở mắt, ngẩng đầu lên.
Cô đang ngồi trên một chuyến tàu xanh lá kiểu cũ, rất nhiều người trong khoang xe, tất cả đều mặc đồ màu xanh quân đội hoặc vải thô xanh, nhìn chung là quần áo cũ kỹ, không thấy có màu sắc nào nổi bật, giống như phong cách ăn mặc của những năm 70, 80.
Chẳng lẽ là xuyên không rồi sao? Chuyện kỳ diệu như vậy lại xảy ra với cô ư?
Hứa Mạn Mạn lén véo mạnh vào đùi mình, đau quá! Thật sự là xuyên không rồi?
“Đồng chí, đồng chí?”
Ba chàng trai ngồi đối diện đều đang nhìn cô. Vì là người mắc chứng sợ xã hội, Hứa Mạn Mạn không dám nhìn nhiều, vội vàng quay đầu sang bên cạnh.
Người vừa vỗ vào vai cô là một cô gái ngồi bên phải. Cô gái có khuôn mặt tròn, mắt cũng tròn xoe, da không quá trắng, mặc một bộ đồ màu xanh quân đội, tóc thắt hai bím, đang lo lắng nhìn cô.
Lúc này Hứa Mạn Mạn cảm thấy hơi hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, không có chút ký ức nào về thân thể mà cô đang ở. Nếu gặp người thân thiết của cơ thể này, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy ngay. Nhưng người này xưng hô là “đồng chí”, chắc là không quá quen.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Mạn Mạn nhìn cô gái với vẻ bối rối.
Cô gái nhẹ nhàng đáp: “Thấy cậu ngủ suốt từ nãy đến giờ, mình muốn hỏi cậu có phải bị bệnh không. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Có vẻ là một cô gái tốt bụng và tử tế.
“Không sao, trước đó mình chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, giờ thì đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu.” Vì không biết tình hình cụ thể, Hứa Mạn Mạn không muốn nói nhiều.
“Ừm, chắc khoảng bốn, năm tiếng nữa chúng ta sẽ đến nơi, cậu có thể sắp xếp lại đồ đạc trước.”
“Được.”
Vậy là cô cùng đến một điểm đến với họ. Trước đó nghe nói là đi huyện Đức Dương, những người xung quanh đều là thanh niên.
Trời ơi! Chẳng lẽ mình đã xuyên không vào thời kỳ thanh niên trí thức về nông thôn?
Người xuyên không may mắn thì có dấu hiệu báo trước, còn được tặng bàn tay vàng. Còn mình thì bị đưa thẳng đến đây, mà chẳng biết gì cả. Lẽ nào Bồ Tát lại đối xử với mình tàn nhẫn thế sao? Hứa Mạn Mạn lúc này cảm thấy vô cùng hoảng loạn trong lòng.
Cô đã tìm đủ các mẹo trên các ứng dụng, nào là phương pháp thở, nằm phục hồi dương khí, mà chẳng cái nào hiệu quả. Cô còn mua một lọ melatonin, nhưng uống vào cũng chẳng thấy tác dụng gì.
Cơ thể thì đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, nhắm mắt mấy tiếng mà cũng chẳng thể ngủ được.
Cô có nói qua với bố mẹ, họ chỉ bảo là do cô thức khuya nhiều quá, khuyên cô điều chỉnh lại giờ giấc.
Hứa Mạn Mạn hôm nay có trò chuyện với Ái Gia, bạn cô đoán là do áp lực lớn. Nhưng mà Hứa Mạn Mạn có áp lực gì chứ? Mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, trong lòng cũng chẳng vướng bận điều gì.
Hơn nữa, khi ngủ cô thường mơ những giấc mơ kỳ quái, tỉnh dậy thì chẳng nhớ được gì, chỉ biết là mình có mơ. Dù ngủ bao lâu, cơ thể vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Hứa Mạn Mạn bỗng cảm thấy tim đập nhanh, cả người mềm nhũn. Cô cố gắng mặc áo ngủ vào, nhưng vừa mở cửa ra thì trước mắt tối sầm, ngã xuống và không còn biết gì nữa.
——
Không biết đã ngất bao lâu, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy xung quanh rất ồn ào, như có rất nhiều người đang nói chuyện. Hứa Mạn Mạn nghĩ, chắc là bà ngoại bật tivi quá lớn.
Nhưng cô dần nhận ra có gì đó không đúng. Cô không nằm mà đang ngồi gục trên bàn, bên cạnh hình như có người, không khí xung quanh cũng có mùi khó chịu. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cô cảm thấy đây không phải là nhà mình, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào. Cô có thể cảm nhận được môi trường xung quanh, nhưng không thể mở mắt ra.
Chẳng lẽ gặp phải sự kiện ma quái rồi sao? Hay là đang mơ?
Nghĩ vậy, cô thấy yên tâm hơn, không cố gắng nữa. Cô tĩnh tâm lại và nghe rõ được tiếng nói xung quanh, hình như là tiếng phương ngữ, nhưng do khoảng cách quá xa nên cô nghe không rõ.
“Đồng chí, có thể giúp tôi xem mấy giờ rồi không?”
Bên cạnh vang lên một giọng nữ trẻ, rất gần, nói bằng tiếng phổ thông, còn gọi đối phương là “đồng chí”? Bây giờ đâu còn ai xưng hô như vậy nữa.
“Bây giờ là 8 giờ 15 phút sáng, chúng ta đều đang đi đến huyện Đức Dương, sẽ xuống xe ở thành phố Bắc, chắc còn khoảng bốn, năm tiếng nữa mới tới.”
Người trả lời là một nam thanh niên, cũng nói tiếng phổ thông nhưng mang theo chút âm sắc miền Nam, nghe có vẻ cũng còn trẻ.
“Cảm ơn đồng chí.”
Cái kiểu xưng hô “đồng chí” này nghe thật kỳ lạ, khiến Hứa Mạn Mạn cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm giác này quá khác so với những giấc mơ bình thường, các giác quan như xúc giác, thính giác, khứu giác đều rất bình thường. Hơn nữa, trạng thái này kéo dài quá lâu, đến nỗi Hứa Mạn Mạn bắt đầu cảm thấy tê chân.
Tê chân ư??? Sao trong giấc mơ lại có thể bị tê chân?
Đột nhiên, cô cảm thấy ai đó vỗ nhẹ vào vai mình, như thể một phong ấn vừa được mở ra, cô mở mắt, ngẩng đầu lên.
Cô đang ngồi trên một chuyến tàu xanh lá kiểu cũ, rất nhiều người trong khoang xe, tất cả đều mặc đồ màu xanh quân đội hoặc vải thô xanh, nhìn chung là quần áo cũ kỹ, không thấy có màu sắc nào nổi bật, giống như phong cách ăn mặc của những năm 70, 80.
Chẳng lẽ là xuyên không rồi sao? Chuyện kỳ diệu như vậy lại xảy ra với cô ư?
Hứa Mạn Mạn lén véo mạnh vào đùi mình, đau quá! Thật sự là xuyên không rồi?
“Đồng chí, đồng chí?”
Ba chàng trai ngồi đối diện đều đang nhìn cô. Vì là người mắc chứng sợ xã hội, Hứa Mạn Mạn không dám nhìn nhiều, vội vàng quay đầu sang bên cạnh.
Người vừa vỗ vào vai cô là một cô gái ngồi bên phải. Cô gái có khuôn mặt tròn, mắt cũng tròn xoe, da không quá trắng, mặc một bộ đồ màu xanh quân đội, tóc thắt hai bím, đang lo lắng nhìn cô.
Lúc này Hứa Mạn Mạn cảm thấy hơi hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, không có chút ký ức nào về thân thể mà cô đang ở. Nếu gặp người thân thiết của cơ thể này, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy ngay. Nhưng người này xưng hô là “đồng chí”, chắc là không quá quen.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Mạn Mạn nhìn cô gái với vẻ bối rối.
Cô gái nhẹ nhàng đáp: “Thấy cậu ngủ suốt từ nãy đến giờ, mình muốn hỏi cậu có phải bị bệnh không. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Có vẻ là một cô gái tốt bụng và tử tế.
“Không sao, trước đó mình chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, giờ thì đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu.” Vì không biết tình hình cụ thể, Hứa Mạn Mạn không muốn nói nhiều.
“Ừm, chắc khoảng bốn, năm tiếng nữa chúng ta sẽ đến nơi, cậu có thể sắp xếp lại đồ đạc trước.”
“Được.”
Vậy là cô cùng đến một điểm đến với họ. Trước đó nghe nói là đi huyện Đức Dương, những người xung quanh đều là thanh niên.
Trời ơi! Chẳng lẽ mình đã xuyên không vào thời kỳ thanh niên trí thức về nông thôn?
Người xuyên không may mắn thì có dấu hiệu báo trước, còn được tặng bàn tay vàng. Còn mình thì bị đưa thẳng đến đây, mà chẳng biết gì cả. Lẽ nào Bồ Tát lại đối xử với mình tàn nhẫn thế sao? Hứa Mạn Mạn lúc này cảm thấy vô cùng hoảng loạn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro