Thập Niên 70 Cô Gái Ế Lớn Tuổi , Bàn Tay Vàng Khổng Lồ
Chương 9
2024-10-13 20:30:01
“Thịt kho tàu ngon thật đấy.” Trương Nguyên sờ cái bụng tròn vo của mình, vẫn còn xuýt xoa món thịt kho tàu vừa ăn xong.
“Mạn Mạn, sao cậu lại mua nhiều bánh bao thế?” Lưu Hoa nhìn Hứa Mạn Mạn bỏ 6 cái bánh bao còn lại vào hộp cơm, rồi nhét vào túi đeo, đầu nhỏ không khỏi thắc mắc.
“Ngày mai sáng sớm tập trung xuống xã, đến khi ổn định xong ở điểm tập trung thanh niên trí thức có lẽ cũng phải đến chiều, chẳng biết lúc nào mới được ăn. Mình chỉ là chuẩn bị sẵn chút lương khô thôi. Đồ ăn mẹ chuẩn bị cho mình từ trước đã hết rồi.”
Nghe xong, Chiêm Thiên Tề liền đứng dậy đi thẳng tới quầy gọi món, mấy người khác cũng vội vàng đi theo. Khác với Hứa Mạn Mạn đã chuẩn bị đầy đủ, họ chỉ có thể nhờ nhân viên bọc bánh bao trong giấy dầu để mang theo.
Trở lại nhà khách, trời đã sẩm tối. Buổi chiều đã tắm rồi, Hứa Mạn Mạn không lăn tăn gì thêm, chỉ vào nhà tắm lau qua người, sau đó về phòng ngủ luôn.
Chắc là quá mệt, cô bàn với hệ thống đặt báo thức vào 6 giờ 30 sáng hôm sau rồi lập tức ngủ ngay.
——
Số dư hiện tại: 390 đồng 6 hào, số điểm điểm danh còn lại: 0 điểm.
——
"Đinh, đinh, đinh"
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần khá lên nhiều. Hứa Mạn Mạn đánh thức Lưu Hoa và ba cô gái khác dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô thu quần áo phơi ở sân sau và sắp xếp hành lý.
Hứa Mạn Mạn và Lưu Hoa rót nước sôi dưới lầu, mỗi người nhai một cái bánh bao. Ăn xong, họ dọn dẹp hành lý cá nhân và mang theo gói đồ xuống lầu chờ tập trung.
Trước cửa nhà khách đậu một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá, Lâm Dũng đang đứng cạnh xe trò chuyện với một thanh niên mặc quân phục, có lẽ là tài xế. Khi mọi người đã xuống hết, Lâm Dũng một lần nữa điểm danh xác nhận rồi gọi mọi người lên xe.
Loại xe này vừa có thể chở hàng vừa chở người, nhưng không có chỗ ngồi. Hứa Mạn Mạn và Lưu Hoa dựa vào nhau leo lên thùng xe, chọn một góc để đặt hành lý rồi ngồi dựa lên đó. Trương Nguyên và ba chàng trai khác thấy vậy cũng làm theo, đặt hành lý xung quanh và ngồi cùng họ.
Lâm Dũng thấy mọi người đã ổn định, liền lên ghế phụ ở đầu xe, thông báo tài xế xuất phát.
Xe chở khoảng ba mươi người, may mắn là thùng xe không bị kín hoàn toàn, chỉ có chút xóc nảy và bụi bặm, còn lại mọi thứ đều chấp nhận được.
Xung quanh là cảnh thiên nhiên nguyên sơ chưa được khai thác, núi non xanh biếc, nước trong vắt, phong cảnh thật đẹp. Không biết ai đó khởi xướng, mọi người bắt đầu hát.
"Nếu muốn thấy Hồng Quân đến
Núi đồi phủ đầy hoa đỗ quyên
Nếu muốn thấy Hồng Quân đến
Núi đồi phủ đầy hoa đỗ quyên."
Lâm Dũng ngồi trong cabin phía trước nghe thấy tiếng hát, mỉm cười nói với người ngồi bên cạnh, “Nhóm thanh niên trí thức này, tinh thần tốt thật đấy.”
Người tài xế mỉm cười nhưng không nói gì.
Hứa Mạn Mạn cũng bị không khí này lôi cuốn. Ở kiếp trước, vòng giao tiếp của cô rất nhỏ, khi còn đi làm thì có vài đồng nghiệp thân thiết, nhưng sau khi nghỉ việc, cô gần như ở nhà suốt. Dù chỉ sống chưa đầy 30 năm, cô lại cảm thấy như đã trải qua 80 năm, với tâm lý chán nản và chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì. Cả người cô toát lên sự mệt mỏi như đã nhìn thấu mọi thứ trên đời.
Nhưng lúc này đây, Hứa Mạn Mạn mới cảm thấy như quay trở lại thời thanh xuân sôi nổi. Cô bắt đầu có chút kỳ vọng vào cuộc sống sắp tới.
Có lẽ, kiếp này cô có thể làm "cá mặn" theo cách khác.
Cả nhóm cứ hát hò như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng. Khi nhận ra thì xe đã dừng trước cổng xã Thuận Lợi.
“Đinh! Phát hiện địa điểm điểm danh, bạn có muốn điểm danh không?”
“Điểm danh!”
Phần thưởng lần này là bản đồ xã Thuận Lợi, bao gồm cả các thôn làng bên dưới.
Thật tiện lợi! Nhờ có nó, Hứa Mạn Mạn cảm thấy an tâm hơn nhiều khi ra ngoài sau này.
Lâm Dũng xuống xe, vào trước văn phòng xã, còn người tài xế bảo mọi người mang hành lý xuống.
Hứa Mạn Mạn nhìn thấy ở cổng xã có vài chiếc xe bò đậu sẵn, có lẽ là phương tiện các thôn đã sắp xếp đến đón người.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Dũng trở ra cùng một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn màu xám, phía sau họ là năm người đàn ông da ngăm đen.
Lâm Dũng giới thiệu với mọi người, “Các đồng chí, đây là Chủ nhiệm Vương của phòng thanh niên trí thức xã Thuận Lợi. Mọi việc liên quan đến việc xuống nông thôn sẽ do Chủ nhiệm Vương sắp xếp.”
“Danh sách phân phối đã được chuyển cho các trưởng thôn. Lát nữa, khi trưởng thôn gọi tên, các đồng chí đến tập trung tại thôn đó. Trợ cấp đã được phân phát cho ủy ban các thôn. Các vấn đề như chỗ ở sẽ được trưởng thôn sắp xếp tùy theo tình hình thực tế.”
Chủ nhiệm Vương nói rất ngắn gọn, không vòng vo.
“Thôn Hồng Khảm, Thái Hồng, Vương Kiến Quân...”
...
“Thôn Hồng Thắng, Chiêm Thiên Tề, Lý Hiểu, Nhạc Phong, Hứa Mạn Mạn, Lưu Hoa, Trương Nguyên.”
Không biết nên nói là do duyên phận hay do may mắn, vừa đúng là sáu người họ cùng nhau.
“Thật tuyệt, Mạn Mạn, chúng ta được phân về cùng một chỗ rồi!” Lưu Hoa vui mừng ôm lấy Hứa Mạn Mạn. Cô cũng rất vui, dù sao có Lưu Hoa đi cùng thì cô không phải lo chuyện giao tiếp xã hội nữa.
Sáu người họ mang hành lý đến chỗ trưởng thôn. Trưởng thôn trông giống như một nông dân điển hình, bên hông còn cài một cái tẩu thuốc.
“Mạn Mạn, sao cậu lại mua nhiều bánh bao thế?” Lưu Hoa nhìn Hứa Mạn Mạn bỏ 6 cái bánh bao còn lại vào hộp cơm, rồi nhét vào túi đeo, đầu nhỏ không khỏi thắc mắc.
“Ngày mai sáng sớm tập trung xuống xã, đến khi ổn định xong ở điểm tập trung thanh niên trí thức có lẽ cũng phải đến chiều, chẳng biết lúc nào mới được ăn. Mình chỉ là chuẩn bị sẵn chút lương khô thôi. Đồ ăn mẹ chuẩn bị cho mình từ trước đã hết rồi.”
Nghe xong, Chiêm Thiên Tề liền đứng dậy đi thẳng tới quầy gọi món, mấy người khác cũng vội vàng đi theo. Khác với Hứa Mạn Mạn đã chuẩn bị đầy đủ, họ chỉ có thể nhờ nhân viên bọc bánh bao trong giấy dầu để mang theo.
Trở lại nhà khách, trời đã sẩm tối. Buổi chiều đã tắm rồi, Hứa Mạn Mạn không lăn tăn gì thêm, chỉ vào nhà tắm lau qua người, sau đó về phòng ngủ luôn.
Chắc là quá mệt, cô bàn với hệ thống đặt báo thức vào 6 giờ 30 sáng hôm sau rồi lập tức ngủ ngay.
——
Số dư hiện tại: 390 đồng 6 hào, số điểm điểm danh còn lại: 0 điểm.
——
"Đinh, đinh, đinh"
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần khá lên nhiều. Hứa Mạn Mạn đánh thức Lưu Hoa và ba cô gái khác dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô thu quần áo phơi ở sân sau và sắp xếp hành lý.
Hứa Mạn Mạn và Lưu Hoa rót nước sôi dưới lầu, mỗi người nhai một cái bánh bao. Ăn xong, họ dọn dẹp hành lý cá nhân và mang theo gói đồ xuống lầu chờ tập trung.
Trước cửa nhà khách đậu một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá, Lâm Dũng đang đứng cạnh xe trò chuyện với một thanh niên mặc quân phục, có lẽ là tài xế. Khi mọi người đã xuống hết, Lâm Dũng một lần nữa điểm danh xác nhận rồi gọi mọi người lên xe.
Loại xe này vừa có thể chở hàng vừa chở người, nhưng không có chỗ ngồi. Hứa Mạn Mạn và Lưu Hoa dựa vào nhau leo lên thùng xe, chọn một góc để đặt hành lý rồi ngồi dựa lên đó. Trương Nguyên và ba chàng trai khác thấy vậy cũng làm theo, đặt hành lý xung quanh và ngồi cùng họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dũng thấy mọi người đã ổn định, liền lên ghế phụ ở đầu xe, thông báo tài xế xuất phát.
Xe chở khoảng ba mươi người, may mắn là thùng xe không bị kín hoàn toàn, chỉ có chút xóc nảy và bụi bặm, còn lại mọi thứ đều chấp nhận được.
Xung quanh là cảnh thiên nhiên nguyên sơ chưa được khai thác, núi non xanh biếc, nước trong vắt, phong cảnh thật đẹp. Không biết ai đó khởi xướng, mọi người bắt đầu hát.
"Nếu muốn thấy Hồng Quân đến
Núi đồi phủ đầy hoa đỗ quyên
Nếu muốn thấy Hồng Quân đến
Núi đồi phủ đầy hoa đỗ quyên."
Lâm Dũng ngồi trong cabin phía trước nghe thấy tiếng hát, mỉm cười nói với người ngồi bên cạnh, “Nhóm thanh niên trí thức này, tinh thần tốt thật đấy.”
Người tài xế mỉm cười nhưng không nói gì.
Hứa Mạn Mạn cũng bị không khí này lôi cuốn. Ở kiếp trước, vòng giao tiếp của cô rất nhỏ, khi còn đi làm thì có vài đồng nghiệp thân thiết, nhưng sau khi nghỉ việc, cô gần như ở nhà suốt. Dù chỉ sống chưa đầy 30 năm, cô lại cảm thấy như đã trải qua 80 năm, với tâm lý chán nản và chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì. Cả người cô toát lên sự mệt mỏi như đã nhìn thấu mọi thứ trên đời.
Nhưng lúc này đây, Hứa Mạn Mạn mới cảm thấy như quay trở lại thời thanh xuân sôi nổi. Cô bắt đầu có chút kỳ vọng vào cuộc sống sắp tới.
Có lẽ, kiếp này cô có thể làm "cá mặn" theo cách khác.
Cả nhóm cứ hát hò như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng. Khi nhận ra thì xe đã dừng trước cổng xã Thuận Lợi.
“Đinh! Phát hiện địa điểm điểm danh, bạn có muốn điểm danh không?”
“Điểm danh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần thưởng lần này là bản đồ xã Thuận Lợi, bao gồm cả các thôn làng bên dưới.
Thật tiện lợi! Nhờ có nó, Hứa Mạn Mạn cảm thấy an tâm hơn nhiều khi ra ngoài sau này.
Lâm Dũng xuống xe, vào trước văn phòng xã, còn người tài xế bảo mọi người mang hành lý xuống.
Hứa Mạn Mạn nhìn thấy ở cổng xã có vài chiếc xe bò đậu sẵn, có lẽ là phương tiện các thôn đã sắp xếp đến đón người.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Dũng trở ra cùng một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn màu xám, phía sau họ là năm người đàn ông da ngăm đen.
Lâm Dũng giới thiệu với mọi người, “Các đồng chí, đây là Chủ nhiệm Vương của phòng thanh niên trí thức xã Thuận Lợi. Mọi việc liên quan đến việc xuống nông thôn sẽ do Chủ nhiệm Vương sắp xếp.”
“Danh sách phân phối đã được chuyển cho các trưởng thôn. Lát nữa, khi trưởng thôn gọi tên, các đồng chí đến tập trung tại thôn đó. Trợ cấp đã được phân phát cho ủy ban các thôn. Các vấn đề như chỗ ở sẽ được trưởng thôn sắp xếp tùy theo tình hình thực tế.”
Chủ nhiệm Vương nói rất ngắn gọn, không vòng vo.
“Thôn Hồng Khảm, Thái Hồng, Vương Kiến Quân...”
...
“Thôn Hồng Thắng, Chiêm Thiên Tề, Lý Hiểu, Nhạc Phong, Hứa Mạn Mạn, Lưu Hoa, Trương Nguyên.”
Không biết nên nói là do duyên phận hay do may mắn, vừa đúng là sáu người họ cùng nhau.
“Thật tuyệt, Mạn Mạn, chúng ta được phân về cùng một chỗ rồi!” Lưu Hoa vui mừng ôm lấy Hứa Mạn Mạn. Cô cũng rất vui, dù sao có Lưu Hoa đi cùng thì cô không phải lo chuyện giao tiếp xã hội nữa.
Sáu người họ mang hành lý đến chỗ trưởng thôn. Trưởng thôn trông giống như một nông dân điển hình, bên hông còn cài một cái tẩu thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro