Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Chương 157

Minh Canh/明景

2024-08-31 01:36:30

“Ông Cửu, lúc nào mới có thể coi là thời cơ thích hợp?” An Lệ Nùng nghi hoặc, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người dân thôn Thạch Hà ngu muội vô tri mà làm như không thấy?

An Lệ Nùng cảm thấy bản thân cô có số lao lực trời sinh, rõ ràng muốn làm một chú cắn mặn không để ý chuyện bên ngoài, nhưng thấy An Quốc Bang nhọc lòng cũng nhọc lòng theo, nhìn thấy người dân thôn Thạch Hà ngu muội vô tri liền bực bội nôn nóng.

An Lệ Nùng không rõ, vì sao nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết có thể nhẹ nhàng tùy tùy tiện tiện liền có thể tâm tưởng sự thành? Mà cô, chỉ muốn làm một chút việc, lại khó khăn đến như vậy?

Cô chỉ là muốn thay đổi tư tưởng lạc hậu cũ kỹ của người dân thôn Thạch Hà mà thôi, vì sao sẽ có một loại ảo giác khó như lên trời vậy? Giống con ruồi nhặng không đầu bay tán loạn lung tun cũng không tìm được biện pháp nào, bị đụng vỡ đầu chảy máu cũng không buông tay.

Chẳng lẽ nhất định phải chờ đến cái bước ngoặt đó hay sao? Cô mới có thể buông tay buông chân làm lớn một lần?

Nhưng hiện tại mới là 1971, còn rất nhiều năm nữa mới tới bước ngoặt đó.

Nói tiếp, nếu như tư tưởng của người trong thôn không thay đổi, cho dù cơ hội tới cũng không nắm bắt được . An Lệ Nùng tin tưởng, thật sự đến lúc đó, người dân thôn Thạch Hà khẳng định cũng sẽ khịt mũi coi thường cơ hội từ trên trời rơi xuống đó.

An Lệ Nùng thở dài một hơi, thật vô lực.

Nhìn trên trán An Lệ Nùng có khắc hang chữ ‘ ưu quốc ưu dân, vì nước vì dân ’, An Cửu gia đang gặm khoai lang đỏ khô bỗng nhiên tạm dừng, đột nhiên nở nụ cười.

An Cửu gia cong cong ngón tay không chút khách khí ra sức bắn xuống trán của An Lệ Nùng, “Tuổi nhỏ đã phải ưu quốc ưu dân, cần thận khi lớn lên sẽ không cao.”

“Trẻo con, nên yên tâm lớn lên, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Lệ Nùng chu miệng, “Cháu đây là ‘ lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. ’”

“Ha” An Cửu gia lạnh lùng cười, “Nói dễ nghe thì là vì mọi người, quan tâm mọi người; mà nói khó nghe thì chính là tự cho mình là đúng, suy nghĩ quá nhiều.”

An Lệ Nùng tức giận trừng mắt, một đôi mắt vừa to vừa tròn vì trừng mắt mà biến thành mắt ếch xanh.

“Tư tưởng của con người là sẽ thay đổi theo thời đại. Những người trước kia phải cong lưng mà sống, hiện tại không phải cũng thẳng lưng mà sống rồi hay sao?” Giọng nói của An Cửu gia có chút mờ mịt, như xa như gần, nếu không nghiêm túc lắng nghe thì sẽ không nghe được rõ ràng, “Người càng là sống ở tận tầng dưới chót của cuộc sống, càng sẽ hiểu được hướng gió. Bởi vì rất cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí mới có thể sống được càng lâu, càng tốt hơn người khác.”

An Cửu gia ngữ khí kéo dài, “Đừng xem thường người dân thôn Thạch Hà.” Đột nhiên, giọng điệu thay đổi, ngữ khí sắc bén, “Cũng đừng quên mất, hiện tại nổi tiếng nhất quang vinh nhất chính là ‘ tám đời bần nông ’, càng nghèo càng quang vinh.”

“Cơ hồ mỗi một thôn đều sẽ có người lăn lộn ở chợ đen, nhưng thôn Thạch Hà lại không có. Vì sao? Bởi vì bọn họ rất cẩn thận. Thà rằng nghèo một chút, cũng tuyệt không mạo hiểm. Đây là trí tuệ, trí tuệ sinh tồn của kẻ yếu, không cần đạo lý lớn lao, cũng không cần quá nhiều tri thức văn hóa, bọn họ sống ở tầng dưới chót cho nên bọn họ rất nhạy bén và tự giác.”

“Còn về một ít tranh cãi xô xát nhỏ trong thôn, ồn ào nhốn nháo, cũng chỉ là vì quá nhàm chán mà thôi. Tuy rằng có đôi khi làm ầm ĩ vô cùng, nhưng cháu xem, có lần nào gây chuyện ra tới tận ngoài thôn? Không có. Đây cũng là trí tuệ của bọn họ, hiểu được thu liễm, hiểu được chỗ nào có thể mặc sức làm ầm ĩ không cần đắn đo, chỗ nào cần phải thật cẩn thận. Mà đối với những người sinh tồn ở tầng dưới mà nói, cẩn thận chặt chẽ chính là một loại trí tuệ sinh tồn cần thiết”

“Cháu muốn thay đổi, cái này không sai, nhưng không cần gấp gáp.” An Cửu gia cười cười, “Sẽ có một ngày như vậy.”

Chỉ là không biết bộ xương già này của ông có thể chờ tới một ngày đó hay không. Nhưng ông biết, sẽ có một ngày như vậy. Mỗi một triều đại khi mới thành lập đều sẽ có một đoạn thời kỳ mê mang và thăm dò, chỉ cần trải qua thời kỳ này, liền có thể nghênh đón sinh cơ bừng bừng phát triển. Cho đến lúc này, mới là thời đại ‘ đếm nhân vật phong lưu còn xem sáng chiều ’.

An Cửu gia lần đầu tiên nói nhiều như vậy.

An Lệ Nùng chớp chớp mắt, quả nhiên, cao thủ ở dân gian, nhìn xem An Cửu gia thường ngày vẫn hay mơ màng hồ đồ được chăng hay chớ cũng có đại trí tuệ. An Lệ Nùng đột nhiên hiểu dược, cô khả năng thật sự là buồn lo vô cớ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Số ký tự: 0