Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Chương 159

Minh Canh/明景

2024-08-31 01:36:30

Sáng sớm, sương mù còn chưa tan đi, An Lệ Nùng đã cùng các bạn nhỏ đi theo An Cửu gia vào trong núi hái mận xanh. Tuy rằng trong Thôn Thạch Hà có trông cây mận xanh, nhưng bọn họ muốn hái chính là mận xanh hoang dã.

Thiết Đản một tay cầm đèn pin, một tay khác cầm gậy gỗ, đi cẩn thận từng bước trên đường núi nhỏ hẹp, tránh cho chẳng may bị ngã xuống mương.

“Ông Cửu, vì sao phải sớm như vậy?”

Mận xanh không biết chạy, cũng không phải lo bị người khác hái mất, vì sao phải ra cửa từ sáng sớm? Mặt trời còn chưa ló dạng, xung quanh toàn là sương mù.

Âm u lạnh lẽo.

Ra cửa chưa được bao lâu, tóc của cậu đã bị ướt nhẹp, không cẩn thận quần áo cũng đều đã thấm ướt sương sớm.

“Bởi vì thời gian hái mận xanh khác nhau cũng sẽ ủ ra rượu có mùi vị khác nhau, Hiện tại hái một lượt, đợi tới giữa trưa mặt trời lên cao lại hái một lượt, đến chạng vạng thái dương xuống núi lại hái thêm một lượt.......”

Thiết Đản thở ngắn than dài, “Phiền toái.”

Không phải đều là mận xanh sao? Ủ ra không phải đều là rượu thanh mai sao? Vì sao còn phải phân chia rõ ràng như vậy? Còn mùi vị khác nhau mà An Cửu gia nói, tha thứ cho cậu còn trẻ người non dạ, thật đúng là nếm không ra.

An Cửu gia ánh mắt lạnh lùng liếc sang, Thiết Đản cầu sinh dục vang còi cảnh báo, lập tức cười tươi lấy lòng, “Hì hì.

Tuy rằng cháu không hiểu, nhưng cháu sẽ cố gắng học tập.”

“Hừ.”

An Cửu gia nhẹ nhàng trợn mắt, Thiết Đản lại giống phát hiện tân đại lục, đại kinh tiểu quái, “Oa. Ông Cửu, ông thế nhưng còn biết trợn mắt?”

“Ngu ngốc.”

“Ngu ngốc không phải lỗi của ngươi, nhưng ngu ngốc của ngươi gây trở ngại xã hội tiến bộ thì chính là ngươi không đúng.”

An Cửu gia lười để ý tới cậu nhóc, mỗi ngày lăn lộn với một đám nhóc con, tính tình ông cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều. Rõ ràng cũng đã khám phá hồng trần, nhưng hết lần này tới lần khác bị một đám nhóc con vô tri làm cho tức giận dậm chân.

“Phụt.” Nhìn An Cửu gia giống như đứa trẻ con cãi nhau với Thiết Đản, An Lệ Nùng không nhịn được cười thành tiếng.

Trước kia mỗi lần nhìn An Cửu gia giống như đại lão trầm mặc thâm trầm đứng ngoài đám người, bệ nghễ toàn thế giới, An Lệ Nùng sẽ nghĩ, liệu có chuyện gì có thể khiến cho An Cửu gia mất khống chế hay không?

Sau khi quen thuộc rồi, An Lệ Nùng mới phát hiện An Cửu gia chính là đứa trẻ lớn xác. Cũng sẽ trừng mắt cãi nhau với tụi con nít, còn tranh đồ ăn với tụi nhỏ...... Chính là lão ngoan đồng.

Một đám trẻ con ồn ào nhốn nháo đi vào trong núi, hái mận xanh còn đọng đầy sương sớm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Lệ Nùng hái một quả mận xanh be bé, nhẹ nhàng cắn thử một miếng, “Chua quá, chua quá.”

“Phi phi.”

Cho dù nhổ ra, An Lệ Nùng vẫn cảm thấy chua xót khắp khoang miệng.

“Hô hô.”

Khó ăn quá.

Cô vẫn thích những quả mận chín mọng hơn.

Nhìn quả mận xanh nhỏ bằng đầu ngón tay, nghĩ nghĩ, lại cắn thử một miếng, “Phi phi.” Không cẩn thận, cắn phải hạt bên trong. Bởi vì mận xanh còn chưa trưởng thành, hạt vẫn còn mềm.

Một miếng cắn phải, chua, đắng, bã, thật là kỳ quái.

An Lệ Nùng không chút do dự ném quả mận xanh trong tay vào trong bụi cỏ, lắc lắc vai, quá khó ăn.

Trước khi mặt trời ló dạng, đội sương sớm hái được một mẻ mận xanh đem về nhà, lập tức rửa sạch, bảo quản tốt.

Ngày hôm sau, lại đội sương sớm gánh nước suối trên núi đem về.

Chờ ủ xong mẻ mận xanh này, An Cửu gia lại dẫn An Lệ Nùng cùng đám trẻ đội nắng ban trưa lên núi hái thêm một mẻ mận xanh nữa.

Sáng trưa chiều, tổng cộng ba chuyến.

Nhìn những bình rượu thanh mai để ở nơi râm mát, An Lệ Nùng cùng các bạn nhỏ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, thật sự là không dễ dàng.

Liên tiếp hơn mười ngày, An Lệ Nùng cùng các bạn nhỏ đều đi theo An Cửu gia học cách ủ rượu thanh mai.

Đầu Đất nói thầm với An Lệ Nùng, “Ủ rượu phiền toái như vậy, lại mệt như vậy, còn khó uống như vậy, vì sao Ông Cửu lại muốn cực cực khổ khổ ủ nhiều rượu như vậy?”

“Người lớn đều kỳ kỳ quái quái.” Đầu Đất nhỏ giọng chê bai, “Ông nội của em còn dùng chuột để ngâm rượu, đều là những con chuột con mới sinh, trắng trắng mềm mềm giống như một miếng thịt mỡ.... Ngâm rượu, còn lén chôn ở dưới đất.”

An Lệ Nùng xoa xoa lỗ tai, “Nhỏ giọng như vậy làm gì? Lại không phải đang làm trộm. Chị đều không nghe được em đang nói cái gì. Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ không thể thoải mái hào phóng đường đường chính chính?”

Sợ hãi rụt rè, nhìn đau cả mắt.

Đầu Đất cười cười hai tiếng, “Không thể nói lớn. Ông nội của em không biết em biết.”

“Nhóc nhìn lén?” Cho nên không thể để người khác biết? An Lệ Nùng cảm thấy cô đã phát hiện chân tướng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu Đất ngượng ngùng gật gật đầu, “Ừ.” Cậu thấy ông nội lén chôn một cái bình sứ ở vườn rau, tưởng là đồ ăn, nên lén đào ra xem.

Phát hiện toàn là chuột con mới sinh.

Mở ra vừa ngửi ngửi, mùi rượu nồng đậm.

An Lệ Nùng nhấc tay véo thật mạnh lỗ tai của Đầu Đất, dùng sức véo.

Hừ.

Nhóc con thiếu giáo dục.

Đầu Đất nâng hai tay che chở lỗ tai, đau đến mức chảy cả nước mắt, “Chị Quả vải, đau em.”

“Đau xứng đáng. Không đau, nhóc sao có thể nhớ lâu.” An Lệ Nùng vừa nhéo lỗ tai Đầu Đất, vừa dạy dỗ nhóc cái gì là quang minh chính đại.

“Làm người phải thẳng thắn vô tư, ai bảo nhóc lén lén lút lút? Cho dù nhìn thấy có thứ gì tốt, nhưng không phải đồ của mình thì không được tùy tiện động vào .... Lén lút nhìn lén đồ vật ông nội em chôn dưới đất, đây là sai. Em không thể thoải mái hào phóng hỏi ông nội em, rằng ông chôn cái gì dưới đất hay sao?”

Đầu Đất chớp chớp mắt, thật đúng là cậu không nghĩ tới trược tiếp đi hỏi ông nội là xong.

An Lệ Nùng tăng thêm sức lực trong tay, “Còn có, chưa được sự đồng ý cho phép của ông nội em, liền tùy tiện đào ra đồ vật ông ấy chôn dưới đất, đây cũng là sai. Ăn trộm vào phòng không trộm đồ vật liền không phải ăn trộm?”

Đầu Đất trừng mắt, sao cậu lại thành ăn trộm rồi?

“Đó là đồ của nhà em mả.”

“Nhưng không phải đồ của em.” An Lệ Nùng lại nghiêm túc giải thích cho Đầu Đất, đồ của nhà mình và đồ của chính mình khác nhau như nào.

......

Miệng khô lưỡi khô.

“Hiểu chưa?”

Đầu Đất ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, “Đã hiểu.” Một phần ba.

Nhưng là, vì bảo hộ cái lỗ tai nhỏ của mình, Đầu Đất không dám nói cậu mới chỉ hiểu sơ lược mà thôi.

An Lệ Nùng buông tay, đã tê rần, xoa xoa các ngón tay, trồng người khó khăn gấp ngàn lần so với trồng cây. Nhưng mà, có thể làm sao bây giờ? Không thể cứ trơ mắt nhìn những ngôi sao hy vọng của cô trưởng thành những cái cây lệch tán được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Số ký tự: 0