Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 20
Minh Canh/明景
2024-08-31 01:36:30
An Lệ Nùng ngẩng đầu cười cười với An Quốc Bang. Tuy rằng Trấn Thanh Hà khiến cô rất thất vọng, nhưng người ba An Quốc Bang này lại cho cô có ngoài ý muốn cùng chờ mong.
Cũng giống như tất cả những ngươi ba khác, biểu hiện của việc chiều chuộng con gái chính là mua mua mua.
Quần áo giày dép của con gái đều đã rất cũ nát, muốn mua thêm vải dệt về làm quần áo mới; con gái cũng quá gầy, muốn mua sữa mạch nha cùng sữa bột; con gái còn nhỏ, đúng là giai phải hay đoạn ham ăn, muốn mua kẹo cùng bánh quy......
Không chỉ riêng An Lệ Nùng, chính là ngay cả người trong Cung Tiêu Xã đều trợn mắt choáng váng, cũng chưa gặp ai ra tay hào phóng như vậy. Lúc này, có tiền không có phiếu, có phiếu không có tiền, rất ít có người có thể tùy tâm sở dục mà mua mua mua.
“Ba ba, có phải mua nhiều quá rồi hay không?” An Lệ Nùng liếc nhìn bao tải trong tay An Quốc Bang, tất cả người trong thôn cùng mua cũng không có khả năng mua nhiều đồ vật như vậy.
Đây là muốn dọn sạch Cung Tiêu Xã hay sao? An Lệ Nùng chạy nhanh giữ chặt An Quốc Bang.
Trước khi phân gia, lương thực và tiền của An Quốc Bang toàn bộ giao cho An lão thái thống nhất phân phối, khi phân gia cũng không được chia bao nhiêu tiền cùng phiếu. Chỗ tiền cùng phiếu này đó đều là An Quốc Bang hỏi mượn chiến hữu ở Công xã Thắng Lợi.
“Đừng lo lắng, ba ba có thể làm được.” An Quốc Bang đứng thẳng, “Ba ba có thể để Quả vải nhỏ trải qua những ngày tháng tốt.” Nghĩ nghĩ, gương mặt chính trực khờ khờ đột nhiên chớp chớp mắt phải một cái, “Quả vải nhỏ tin tưởng ba ba sao?”
An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo, “Đương nhiên. ba ba là lợi hại nhất, lợi hại thiên hạ đệ nhất” Có người nguyện ý dỗ dành cô, chiều chuộng cô, An Lệ Nùng đương nhiên vui sướng.
Giống An Quốc Bang, đứng đắn chính trực như vậy đều nguyện ý làm nũng để dỗ dành cô, tuy rằng bộ dáng hơi buồn cười một chút, nhưng cô vui mừng.
Cảm giác có ba ba thật tốt.
Ê?
Cung Tiêu Xã thế nhưng có bánh gạo rang.
Bánh gạo rang, Bánh tròn gạo nếp đều là đồ ăn vặt đặc sản Lĩnh Nam, cũng là món ăn vặt thường chuẩn bị mỗi khi đến ngày lễ hội thuyền rồng. Đầu tháng 5, Lễ hội thuyền Ngũ Long, người dù nghèo cũng sẽ chuẩn bị một phần bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp.
Đứa trẻ con mỗi lần gặm một miếng bánh gạo rang liền sẽ ngâm nga “ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn, bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp, lễ hội thuyền rồng Ngũ Long đầu tháng 5, mẹ kêu ta đi xem thuyền rồng, ta đi xem gà con, gà lớn cầm đi bán...”
Bài đồng dao này, An Lệ Nùng cũng biết hát.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô cùng các bạn nhỏ tay nắm tay ca hát, hát ‘ mưa rơi lớn, nước ướt phố......’ lại hát ‘ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn......’ Bài đồng dao đầu tiên là ăn súp mè đen, bài còn lại là ăn bánh gạo rang và bánh tròn gạo nếp.
Ở Lĩnh Nam, rất nhiều bài đồng dao đều có quan hệ với các món ăn.
An Lệ Nùng đã thật lâu không có được ăn bánh gạo rang, giòn giòn ngọt ngọt mang theo mùi hương nguyên thủy nhất của gạo.
‘ Ục Ục. ’ không nhịn được, An Lệ Nùng nuốt nuốt nước miếng, thèm.
“Mua hai khối.”
An Lệ Nùng vui mừng ngẩng đầu, “Ba ba.”
“Cầm lấy.”
Nhìn bánh gạo rang trong tay An Quốc Bang, hai mắt An Lệ Nùng sáng lấp lánh, “Cảm ơn ba ba.”
Không chút khách khí tiếp nhận, há mồm to ăn hơn nửa cái.
Ăn ngon.
Nguyên nước nguyên vị, chính tông thủ công chế tác.
An ngon hơn nhiều so với những chiếc bánh đời sau domáy móc làm ra một ngàn lần.
Ưm Ưm.
Siêu cấp ăn ngon.
Đảo mắt liền thừa miếng cuối cùng, An Lệ Nùng có chút ngượng ngùng nhìn về phía An Quốc Bang, “Ba ba, cầm lấy.”
“Ba ba không thích ăn, Quả vải nhỏ ăn đi.”
An Lệ Nùng lắc đầu, nhón chân đem miếng cuối cùng đút vào miệng An Quốc Bang, “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Có thể ở cuối cùng một khắc nhớ tới An Quốc Bang, An Lệ Nùng cũng không dễ dàng. Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện đều biết, chỉ có ăn vào trong bụng mới là của mình.
Ngay khi lấy được thức ăn đều là không chút do dự nhét vào trong miệng, bằng tốc độ nhanh nhất mà ăn xong.
Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện không phải không biết chia sẻ, mà là có được quá ít, luyến tiếc chia sẻ.
“Ba ba, ăn ngon sao?”
“Ăn ngon. Là bánh gạo rang ăn ngon nhất mà ba ba từng được ăn.” Đây chính là con gái để phần cho ông, chính là sơn trân hải vị cũng không bằng.
An Quốc bang sờ sờ đầu nhỏ của con gái.
Cảm giác có con gái thật tốt.
Cũng giống như tất cả những ngươi ba khác, biểu hiện của việc chiều chuộng con gái chính là mua mua mua.
Quần áo giày dép của con gái đều đã rất cũ nát, muốn mua thêm vải dệt về làm quần áo mới; con gái cũng quá gầy, muốn mua sữa mạch nha cùng sữa bột; con gái còn nhỏ, đúng là giai phải hay đoạn ham ăn, muốn mua kẹo cùng bánh quy......
Không chỉ riêng An Lệ Nùng, chính là ngay cả người trong Cung Tiêu Xã đều trợn mắt choáng váng, cũng chưa gặp ai ra tay hào phóng như vậy. Lúc này, có tiền không có phiếu, có phiếu không có tiền, rất ít có người có thể tùy tâm sở dục mà mua mua mua.
“Ba ba, có phải mua nhiều quá rồi hay không?” An Lệ Nùng liếc nhìn bao tải trong tay An Quốc Bang, tất cả người trong thôn cùng mua cũng không có khả năng mua nhiều đồ vật như vậy.
Đây là muốn dọn sạch Cung Tiêu Xã hay sao? An Lệ Nùng chạy nhanh giữ chặt An Quốc Bang.
Trước khi phân gia, lương thực và tiền của An Quốc Bang toàn bộ giao cho An lão thái thống nhất phân phối, khi phân gia cũng không được chia bao nhiêu tiền cùng phiếu. Chỗ tiền cùng phiếu này đó đều là An Quốc Bang hỏi mượn chiến hữu ở Công xã Thắng Lợi.
“Đừng lo lắng, ba ba có thể làm được.” An Quốc Bang đứng thẳng, “Ba ba có thể để Quả vải nhỏ trải qua những ngày tháng tốt.” Nghĩ nghĩ, gương mặt chính trực khờ khờ đột nhiên chớp chớp mắt phải một cái, “Quả vải nhỏ tin tưởng ba ba sao?”
An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo, “Đương nhiên. ba ba là lợi hại nhất, lợi hại thiên hạ đệ nhất” Có người nguyện ý dỗ dành cô, chiều chuộng cô, An Lệ Nùng đương nhiên vui sướng.
Giống An Quốc Bang, đứng đắn chính trực như vậy đều nguyện ý làm nũng để dỗ dành cô, tuy rằng bộ dáng hơi buồn cười một chút, nhưng cô vui mừng.
Cảm giác có ba ba thật tốt.
Ê?
Cung Tiêu Xã thế nhưng có bánh gạo rang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh gạo rang, Bánh tròn gạo nếp đều là đồ ăn vặt đặc sản Lĩnh Nam, cũng là món ăn vặt thường chuẩn bị mỗi khi đến ngày lễ hội thuyền rồng. Đầu tháng 5, Lễ hội thuyền Ngũ Long, người dù nghèo cũng sẽ chuẩn bị một phần bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp.
Đứa trẻ con mỗi lần gặm một miếng bánh gạo rang liền sẽ ngâm nga “ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn, bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp, lễ hội thuyền rồng Ngũ Long đầu tháng 5, mẹ kêu ta đi xem thuyền rồng, ta đi xem gà con, gà lớn cầm đi bán...”
Bài đồng dao này, An Lệ Nùng cũng biết hát.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô cùng các bạn nhỏ tay nắm tay ca hát, hát ‘ mưa rơi lớn, nước ướt phố......’ lại hát ‘ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn......’ Bài đồng dao đầu tiên là ăn súp mè đen, bài còn lại là ăn bánh gạo rang và bánh tròn gạo nếp.
Ở Lĩnh Nam, rất nhiều bài đồng dao đều có quan hệ với các món ăn.
An Lệ Nùng đã thật lâu không có được ăn bánh gạo rang, giòn giòn ngọt ngọt mang theo mùi hương nguyên thủy nhất của gạo.
‘ Ục Ục. ’ không nhịn được, An Lệ Nùng nuốt nuốt nước miếng, thèm.
“Mua hai khối.”
An Lệ Nùng vui mừng ngẩng đầu, “Ba ba.”
“Cầm lấy.”
Nhìn bánh gạo rang trong tay An Quốc Bang, hai mắt An Lệ Nùng sáng lấp lánh, “Cảm ơn ba ba.”
Không chút khách khí tiếp nhận, há mồm to ăn hơn nửa cái.
Ăn ngon.
Nguyên nước nguyên vị, chính tông thủ công chế tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An ngon hơn nhiều so với những chiếc bánh đời sau domáy móc làm ra một ngàn lần.
Ưm Ưm.
Siêu cấp ăn ngon.
Đảo mắt liền thừa miếng cuối cùng, An Lệ Nùng có chút ngượng ngùng nhìn về phía An Quốc Bang, “Ba ba, cầm lấy.”
“Ba ba không thích ăn, Quả vải nhỏ ăn đi.”
An Lệ Nùng lắc đầu, nhón chân đem miếng cuối cùng đút vào miệng An Quốc Bang, “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Có thể ở cuối cùng một khắc nhớ tới An Quốc Bang, An Lệ Nùng cũng không dễ dàng. Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện đều biết, chỉ có ăn vào trong bụng mới là của mình.
Ngay khi lấy được thức ăn đều là không chút do dự nhét vào trong miệng, bằng tốc độ nhanh nhất mà ăn xong.
Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện không phải không biết chia sẻ, mà là có được quá ít, luyến tiếc chia sẻ.
“Ba ba, ăn ngon sao?”
“Ăn ngon. Là bánh gạo rang ăn ngon nhất mà ba ba từng được ăn.” Đây chính là con gái để phần cho ông, chính là sơn trân hải vị cũng không bằng.
An Quốc bang sờ sờ đầu nhỏ của con gái.
Cảm giác có con gái thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro