Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 22
Minh Canh/明景
2024-08-31 01:36:30
An Lệ Nùng nhụt chí, cô bị các bộ truyện về niên đại cũ lầm đạo, nghĩ mọi chuyện đều hẳn là vậy.
Mười mấy năm này, không phải Lý Binh chưa từng nỗ lực làm tăng thu nhập cho trấn Thanh Hà, nhưng rất nhiều ý tưởng không phải bị hiện thực đánh mặt, thì chính là bởi vì các nguyên nhân khác mà không giải quyết được gì, hoặc là bị người khác hớt tay trên.
Bất đắc dĩ lại không cam lòng.
Nhưng thế đạo như thế, lấy nghèo vì vinh, sức một mình ông lại có thể làm sao bây giờ?
Nghèo đi.
Mọi người đều nghèo.
Càng nghèo càng quang vinh, tám đời bần nông là vinh quang.
Nhưng là, tóm lại vẫn có vài phần không cam lòng.
Lý Binh nhìn về phía không trung bên ngoài, “Hy vọng sớm ngày mây bay đón ánh nắng tới.”
“Nhanh thôi.” An Lệ Nùng khẳng định.
Hiện tại đã năm 70, lại quá mấy năm là có thể chờ đến xuân phong thổi quét đại địa nghênh đón tân thiên địa.
Giữa trưa, An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng ăn cơm ở nhà của Lý Binh.
Thời đại này, nhà ai cũng đều không dư dả, cho dù có khách cũng chỉ là làm thêm món, xào cái rau hẹ trứng gà. Trấn Thanh Hà nghèo, người có thể ăn đến tiệm cơm ăn có rất ít, cho nên tiệm cơm quốc doanh chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, biến thành nhà ăn để chiêu đãi lãnh đạo.
Có lãnh đạo tới đây, liền mở cửa một ngày, không có liền đóng cửa.
Ngày thường muốn thêm chút đồ ăn đều không có.
Vì chiêu đãi An Quốc bang và An Lệ Nùng, cũng vì chúc mừng An Quốc Bang có con gái để dựa vào, vợ chồng Lý Binh lấy ra lạp xưởng cất giữ hơn nửa năm để chiêu đãi.
Vợ của Lý Binh là Trần Thanh Mai làm việc ở Liên đoàn phụ nữ, hai vợ chồng sinh được 2 trai 1 gái, con trai đã lấy vợ công tác ở nơi khác, con gái thì làm hộ sĩ ở bệnh viện tỉnh.
Người một nhà đều có công tác, cho nên sinh hoạt còn tính không tồi.
Lúc An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng rời đi, Trần Thanh Mai thu thập vài bộ quần áo cũ của con gái đều để cho An Lệ Nùng, “Sửa lại một chút là có thể mặc rồi.”
“Cảm ơn.” An Lệ Nùng thiệt tình thực lòng nói lời cảm ơn.
Niên đại này vải dệt đều khó có được, đừng nói quần áo cũ, ngay chính là tã cũ đều là lễ trọng.
Bởi vì An Lệ Nùng nói biết chữ, hai vợ chồng Lý Binh và Trần Thanh Mai lại tặng cho cô một cuốn luyện tập và bút chì, để cô học tập cho tốt, còn hết lần dặn dò An Quốc Bang đến tầm tháng 9 nhớ phải dẫn An Lệ Nùng đưa đi học.
Tuy rằng rất nhiều người đều không coi trọng học tập, thậm chí nhiều lần làm thấp đi tầm quan trọng của tri thức, nhưng vợ chồng Lý Binh cùng Trần Thanh Mai đều kiên trì ‘ lại nghèo cũng không thể nghèo con cháu học tập ’.
Cho nên ba đứa con của họ đều có công tác, có tiền đồ.
Đương nhiên, cũng có người biết rõ sự quan trọng của tri thức, nhưng ở trước mặt làm sao ăn no mặc ấm hết thảy đều phải để sau.
Trên đường trở về, An Lệ Nùng một tay ôm chặt sách luyện tập thật chặt, quá quý trọng. Trước khi về nhà, An Lệ Nùng cũng tưởng tượng giống nữ chính trong niên đại văn như vậy, đi đến trạm thu mua phế phẩm để nhặt của hời, nhìn xem có thể ‘ một không cẩn thận ’ liền nhặt được ‘ chỗ tốt ’hay không.
An Quốc Bang vẻ mặt rối rắm nhìn An Lệ Nùng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là dẫn cô tới đó.
An Lệ Nùng há hốc mồm.
Trạm thu mua phế phẩm......
Cái gì cũng không có.
Đúng vậy.
Trống không, cái gì đều không có.
Sách giáo khoa cũ?
Không có. Sớm đã bị người ta lấy về làm củi đốt rồi.
Gỗ đỏ, lê mộc?
Suy nghĩ nhiều quá.
Cái thời đại mà ngay cả khúc đầu gỗ cũ cũng bị người cướp đi, nơi nào có nhiều gỗ đỏ để mà tới nhặt của hời như vậy?
Đến nỗi ngọc bội, đồ sứ linh tinh?
Càng không thể.
Vốn chính là nơi dân dã hẻo lánh nghèo khó xa thành phố, mọi người đều là bần nông tám đời, nơi nào có ngọc bội cùng đồ sứ?
Cho nên, An Lệ Nùng hứng thú bừng bừng tới, thất vọng tràn trề rời đi.
Một chỗ nghèo đến liền rác sinh hoạt cũng không có, này rốt cuộc là nghèo đến mức nào? An Lệ Nùng phát hiện bản thân vẫn là xem nhẹ sự bần cùng của Trấn Thanh Hà.
Cho nên vô cùng quý trọng quyển sách luyện tập và bút chì mà vợ chồng Lý Binh Trần Thanh Mai đưa tặng.
“Chờ ba ba có thời gian liền làm chiếc cặp sách nhỏ cho Quả vải nhỏ nhé, sau đó sẽ đưa Quả vải nhỏ đi học nữa” Nghĩ đến khung cảnh con gái nhỏ đeo cặp sách nhỏ đi học, An Quốc Bang lộ ra nụ cười hạnh phúc.
An Quốc Bang vì sao kiên trì phân gia, để An Lệ Nùng đi học chính là một trong những nguyên nhân chính. Nếu không phân gia, An lão thái không có khả năng sẽ cho An Lệ Nùng được đi học.
Mười mấy năm này, không phải Lý Binh chưa từng nỗ lực làm tăng thu nhập cho trấn Thanh Hà, nhưng rất nhiều ý tưởng không phải bị hiện thực đánh mặt, thì chính là bởi vì các nguyên nhân khác mà không giải quyết được gì, hoặc là bị người khác hớt tay trên.
Bất đắc dĩ lại không cam lòng.
Nhưng thế đạo như thế, lấy nghèo vì vinh, sức một mình ông lại có thể làm sao bây giờ?
Nghèo đi.
Mọi người đều nghèo.
Càng nghèo càng quang vinh, tám đời bần nông là vinh quang.
Nhưng là, tóm lại vẫn có vài phần không cam lòng.
Lý Binh nhìn về phía không trung bên ngoài, “Hy vọng sớm ngày mây bay đón ánh nắng tới.”
“Nhanh thôi.” An Lệ Nùng khẳng định.
Hiện tại đã năm 70, lại quá mấy năm là có thể chờ đến xuân phong thổi quét đại địa nghênh đón tân thiên địa.
Giữa trưa, An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng ăn cơm ở nhà của Lý Binh.
Thời đại này, nhà ai cũng đều không dư dả, cho dù có khách cũng chỉ là làm thêm món, xào cái rau hẹ trứng gà. Trấn Thanh Hà nghèo, người có thể ăn đến tiệm cơm ăn có rất ít, cho nên tiệm cơm quốc doanh chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, biến thành nhà ăn để chiêu đãi lãnh đạo.
Có lãnh đạo tới đây, liền mở cửa một ngày, không có liền đóng cửa.
Ngày thường muốn thêm chút đồ ăn đều không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì chiêu đãi An Quốc bang và An Lệ Nùng, cũng vì chúc mừng An Quốc Bang có con gái để dựa vào, vợ chồng Lý Binh lấy ra lạp xưởng cất giữ hơn nửa năm để chiêu đãi.
Vợ của Lý Binh là Trần Thanh Mai làm việc ở Liên đoàn phụ nữ, hai vợ chồng sinh được 2 trai 1 gái, con trai đã lấy vợ công tác ở nơi khác, con gái thì làm hộ sĩ ở bệnh viện tỉnh.
Người một nhà đều có công tác, cho nên sinh hoạt còn tính không tồi.
Lúc An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng rời đi, Trần Thanh Mai thu thập vài bộ quần áo cũ của con gái đều để cho An Lệ Nùng, “Sửa lại một chút là có thể mặc rồi.”
“Cảm ơn.” An Lệ Nùng thiệt tình thực lòng nói lời cảm ơn.
Niên đại này vải dệt đều khó có được, đừng nói quần áo cũ, ngay chính là tã cũ đều là lễ trọng.
Bởi vì An Lệ Nùng nói biết chữ, hai vợ chồng Lý Binh và Trần Thanh Mai lại tặng cho cô một cuốn luyện tập và bút chì, để cô học tập cho tốt, còn hết lần dặn dò An Quốc Bang đến tầm tháng 9 nhớ phải dẫn An Lệ Nùng đưa đi học.
Tuy rằng rất nhiều người đều không coi trọng học tập, thậm chí nhiều lần làm thấp đi tầm quan trọng của tri thức, nhưng vợ chồng Lý Binh cùng Trần Thanh Mai đều kiên trì ‘ lại nghèo cũng không thể nghèo con cháu học tập ’.
Cho nên ba đứa con của họ đều có công tác, có tiền đồ.
Đương nhiên, cũng có người biết rõ sự quan trọng của tri thức, nhưng ở trước mặt làm sao ăn no mặc ấm hết thảy đều phải để sau.
Trên đường trở về, An Lệ Nùng một tay ôm chặt sách luyện tập thật chặt, quá quý trọng. Trước khi về nhà, An Lệ Nùng cũng tưởng tượng giống nữ chính trong niên đại văn như vậy, đi đến trạm thu mua phế phẩm để nhặt của hời, nhìn xem có thể ‘ một không cẩn thận ’ liền nhặt được ‘ chỗ tốt ’hay không.
An Quốc Bang vẻ mặt rối rắm nhìn An Lệ Nùng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là dẫn cô tới đó.
An Lệ Nùng há hốc mồm.
Trạm thu mua phế phẩm......
Cái gì cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy.
Trống không, cái gì đều không có.
Sách giáo khoa cũ?
Không có. Sớm đã bị người ta lấy về làm củi đốt rồi.
Gỗ đỏ, lê mộc?
Suy nghĩ nhiều quá.
Cái thời đại mà ngay cả khúc đầu gỗ cũ cũng bị người cướp đi, nơi nào có nhiều gỗ đỏ để mà tới nhặt của hời như vậy?
Đến nỗi ngọc bội, đồ sứ linh tinh?
Càng không thể.
Vốn chính là nơi dân dã hẻo lánh nghèo khó xa thành phố, mọi người đều là bần nông tám đời, nơi nào có ngọc bội cùng đồ sứ?
Cho nên, An Lệ Nùng hứng thú bừng bừng tới, thất vọng tràn trề rời đi.
Một chỗ nghèo đến liền rác sinh hoạt cũng không có, này rốt cuộc là nghèo đến mức nào? An Lệ Nùng phát hiện bản thân vẫn là xem nhẹ sự bần cùng của Trấn Thanh Hà.
Cho nên vô cùng quý trọng quyển sách luyện tập và bút chì mà vợ chồng Lý Binh Trần Thanh Mai đưa tặng.
“Chờ ba ba có thời gian liền làm chiếc cặp sách nhỏ cho Quả vải nhỏ nhé, sau đó sẽ đưa Quả vải nhỏ đi học nữa” Nghĩ đến khung cảnh con gái nhỏ đeo cặp sách nhỏ đi học, An Quốc Bang lộ ra nụ cười hạnh phúc.
An Quốc Bang vì sao kiên trì phân gia, để An Lệ Nùng đi học chính là một trong những nguyên nhân chính. Nếu không phân gia, An lão thái không có khả năng sẽ cho An Lệ Nùng được đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro