Thập Niên 70 Có Không Gian, Cô Trí Thức Nhỏ Ôm Lấy Đùi Quản Đốc Nhà Máy
Mọi Việc Không...
2024-12-16 15:20:18
Tô Kiến Quốc thấy hai con về cũng rất vui, nhưng ông vẫn thắc mắc: "Hai anh em sao lại có sự ăn ý thế, cùng lúc về nhà vậy?"
Tô Hồng Văn liếc nhìn anh trai, Tô Hướng Đông do dự một lúc rồi tiến lên nói: "Cha, lần này con về là vì Xuân Mai, Xuân Mai mang thai con của con."
Nghe thấy lời này, Tô Kiến Quốc kinh ngạc mở to mắt, ông không thể tin được đứa con trai cả mà ông luôn tự hào lại làm ra chuyện như vậy. Phải một lúc lâu sau, ông mới quát lên:
"Tô Hướng Đông , con có biết mình đang làm gì không? Nếu để người ngoài biết chuyện này, họ mà báo cáo lên công an, con không thoát tội lưu manh đâu. Đến lúc đó bị đưa đến nông trường, con có biết nông trường là nơi thế nào không? Vừa khổ vừa cực, ăn không no, mặc không đủ ấm. Con từng thấy ai bị đưa đến nông trường mà còn sống trở về chưa?"
Nghe Tô Kiến Quốc mắng, Tô Hướng Đông cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố cứng rắn nói:
"Cha, con biết con đã sai, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Điều duy nhất con có thể làm bây giờ là nhanh chóng cưới Xuân Mai về nhà. Thêm một thời gian nữa bụng cô ấy sẽ không giấu được nữa đâu."
Tô Kiến Quốc tức giận đến mức không biết nói gì, vừa giận vì con trai không có ý chí, vừa giận vì con đã gây chuyện bên ngoài. Một khi chuyện này bị lộ, cả gia đình ông sẽ bị liên lụy.
Nhưng đến nước này, ông cũng chỉ có thể tìm cách che đậy mọi chuyện.
Nghĩ vậy, ông nhìn Tô Hướng Đông và nói: "Vài ngày nữa để mẹ con tìm người mai mối, đến nhà họ để nói chuyện hôn sự."
Nghe được câu này, vẻ mặt Tô Hướng Đông thả lỏng một chút. Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn nói: "Cha, Xuân Mai nói mẹ cô ấy muốn 300 đồng tiền sính lễ, cùng với bốn món đồ lớn."
Tô Kiến Quốc đang cầm cốc nước chuẩn bị uống, nghe thấy lời này liền không thể tin nổi mà hỏi: "Không phải trước đây nói là 200 đồng sao?"
Tô Hướng Đông ngượng ngùng trả lời: "Mẹ Xuân Mai nói trước đây là sính lễ cho một người. Giờ Xuân Mai mang thai con, nên cần thêm một phần tiền nữa."
Tô Hướng Đông vừa dứt lời, Mẹ Tô đang bê cơm tối bước tới liền không nhịn được mà lớn tiếng chửi:
"Con mụ già đó thật to gan, dám mở miệng đòi nhiều như vậy! Nhà ai lấy sính lễ mà còn tính cả đứa trẻ trong bụng? Bà đây là kẻ ngốc à?"
Cha Tô nhíu mày nói: "Bà nhỏ tiếng thôi, để người khác nghe thấy thì sao?"
Dù ông cũng thấy Mẹ Tô mắng rất đúng, nhưng trong khu nhà này không chỉ có gia đình họ sống. Nếu để người khác nghe được thì lại thêm rắc rối.
Mẹ Tô kìm nén cơn giận trong lòng, bực bội nói: "Thế ông nói xem phải làm sao?"
Tô Kiến Quốc trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Thế này, tối nay bà lén đến nhà Lý Xuân Mai, bàn bạc với nhà họ xem có thể giảm bớt tiền sính lễ không. Tôi nghĩ họ cũng không muốn làm to chuyện. Dù sao thì việc chưa cưới mà đã có thai nếu lan ra ngoài sẽ làm mất mặt, mà nhà họ Lý còn mấy cô con gái chưa gả. Đừng để đến lúc đó hai bên đều khó coi."
Mẹ Tô hiểu được hàm ý trong lời nói của Sô cha. Bà tùy tiện lau tay vào tạp dề, tháo tạp dề ra và nói: "Tôi đi ngay bây giờ. Lúc này là giờ cơm, ngoài đường chắc không có nhiều người."
Tô Hồng Văn liếc nhìn anh trai, Tô Hướng Đông do dự một lúc rồi tiến lên nói: "Cha, lần này con về là vì Xuân Mai, Xuân Mai mang thai con của con."
Nghe thấy lời này, Tô Kiến Quốc kinh ngạc mở to mắt, ông không thể tin được đứa con trai cả mà ông luôn tự hào lại làm ra chuyện như vậy. Phải một lúc lâu sau, ông mới quát lên:
"Tô Hướng Đông , con có biết mình đang làm gì không? Nếu để người ngoài biết chuyện này, họ mà báo cáo lên công an, con không thoát tội lưu manh đâu. Đến lúc đó bị đưa đến nông trường, con có biết nông trường là nơi thế nào không? Vừa khổ vừa cực, ăn không no, mặc không đủ ấm. Con từng thấy ai bị đưa đến nông trường mà còn sống trở về chưa?"
Nghe Tô Kiến Quốc mắng, Tô Hướng Đông cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố cứng rắn nói:
"Cha, con biết con đã sai, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Điều duy nhất con có thể làm bây giờ là nhanh chóng cưới Xuân Mai về nhà. Thêm một thời gian nữa bụng cô ấy sẽ không giấu được nữa đâu."
Tô Kiến Quốc tức giận đến mức không biết nói gì, vừa giận vì con trai không có ý chí, vừa giận vì con đã gây chuyện bên ngoài. Một khi chuyện này bị lộ, cả gia đình ông sẽ bị liên lụy.
Nhưng đến nước này, ông cũng chỉ có thể tìm cách che đậy mọi chuyện.
Nghĩ vậy, ông nhìn Tô Hướng Đông và nói: "Vài ngày nữa để mẹ con tìm người mai mối, đến nhà họ để nói chuyện hôn sự."
Nghe được câu này, vẻ mặt Tô Hướng Đông thả lỏng một chút. Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn nói: "Cha, Xuân Mai nói mẹ cô ấy muốn 300 đồng tiền sính lễ, cùng với bốn món đồ lớn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiến Quốc đang cầm cốc nước chuẩn bị uống, nghe thấy lời này liền không thể tin nổi mà hỏi: "Không phải trước đây nói là 200 đồng sao?"
Tô Hướng Đông ngượng ngùng trả lời: "Mẹ Xuân Mai nói trước đây là sính lễ cho một người. Giờ Xuân Mai mang thai con, nên cần thêm một phần tiền nữa."
Tô Hướng Đông vừa dứt lời, Mẹ Tô đang bê cơm tối bước tới liền không nhịn được mà lớn tiếng chửi:
"Con mụ già đó thật to gan, dám mở miệng đòi nhiều như vậy! Nhà ai lấy sính lễ mà còn tính cả đứa trẻ trong bụng? Bà đây là kẻ ngốc à?"
Cha Tô nhíu mày nói: "Bà nhỏ tiếng thôi, để người khác nghe thấy thì sao?"
Dù ông cũng thấy Mẹ Tô mắng rất đúng, nhưng trong khu nhà này không chỉ có gia đình họ sống. Nếu để người khác nghe được thì lại thêm rắc rối.
Mẹ Tô kìm nén cơn giận trong lòng, bực bội nói: "Thế ông nói xem phải làm sao?"
Tô Kiến Quốc trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Thế này, tối nay bà lén đến nhà Lý Xuân Mai, bàn bạc với nhà họ xem có thể giảm bớt tiền sính lễ không. Tôi nghĩ họ cũng không muốn làm to chuyện. Dù sao thì việc chưa cưới mà đã có thai nếu lan ra ngoài sẽ làm mất mặt, mà nhà họ Lý còn mấy cô con gái chưa gả. Đừng để đến lúc đó hai bên đều khó coi."
Mẹ Tô hiểu được hàm ý trong lời nói của Sô cha. Bà tùy tiện lau tay vào tạp dề, tháo tạp dề ra và nói: "Tôi đi ngay bây giờ. Lúc này là giờ cơm, ngoài đường chắc không có nhiều người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro