Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm
Chúng Ta Phải T...
Thập Hồng Diệp
2024-08-06 00:16:47
Chính vì những phiếu lương đó mà tám đứa con của bọn họ mới không người nào chết đói, tất cả đều sống sót.
Người đàn ông vừa cao vừa to vừa đen khóc như vậy trông rất đáng sợ.
Điền Kim Hoa nhìn thấy cảnh tượng này cũng biết nếu cô ta còn dám nói xấu Lục Giai Giai một câu nào nữa, Lục Cương Quốc cũng dám đánh cô ta.
Cô ta bĩu môi một cách yếu ớt: “Biết rồi, biết rồi, ai không tốt với em gái? Em cũng tốt với con bé, chỉ là lo lắng cho em ấy mà thôi.”
Chuyện phiếu lương ngày nào cũng nói, cô ta nghe phát ngấy lên rồi.
Còn nữa, tiền của ai không giao cho gia đình, một cô gái trẻ kiếm được tiền nên giao cho gia đình là đúng rồi còn gì.
Ở bên này, Lục Giai Giai ăn no đã buồn ngủ, cả người không còn sức.
Mẹ Lục thấy mà đau lòng, vỗ vai Lục Giai Giai dỗ cô ngủ.
Đợi con gái ngủ rồi, cha Lục và mẹ Lục mới ra ngoài.
Mẹ Lục vừa ra ngoài đã mắng lũ trẻ đang chơi đùa trong sân một trận: “Đúng là tạo nghiệp mà, cô út bây đang ở trong phòng nghỉ ngơi mà tụi bây cũng hay lắm, ở trong sân đánh đấm la hét, cái thứ không có lương tâm, lúc đầu là ai cho tụi bây sống sót, còn không phải là cô út của tụi bây hay sao, đám cha mẹ phiền lòng đó của tụi bây chỉ lo sinh chứ không lo dưỡng!”
Trương Thục Vân có hơi xấu hổ, nói thật, cô ta sinh bốn đứa con, vài năm trước nếu không phải có Lục Giai Giai thì thật sự không sống được.
Cô ta chạy ra khỏi phòng, nói với con trai nhỏ đang chạy điên loạn trong sân: “Thạch Đầu, tới giúp mẹ nhóm lửa.”
Thạch Đầu là đứa con thứ ba của Trương Thục Vân, năm nay mới sáu tuổi, đang là cái tuổi nghịch ngợm, bị bà nội mắng như vậy cũng biết mình sai: “Bà nội, mẹ, cháu sai rồi ạ.”
Đứa con trai thứ hai của Điền Kim Hoa là Đại Sơn cũng cúi đầu nhận sai: “Bà nội, là cháu rủ em chơi, cháu cũng có lỗi.”
Mẹ Lục rên rỉ, đi vào phòng mang cơm canh buổi trưa ra.
Đợi bà ta biến mất khỏi sân, lúc này Điền Kim Hoa mới gọi đứa con trai thứ hai là Đại Sơn của mình vào trong phòng.
Cô ta nén giận trong lòng, không biết đây đã lần thứ bao nhiêu chửi Lục Giai Giai là đồ của nợ rồi.
Bé trai nghịch ngợm mới bình thường, không nghịch còn là bé trai được sao?
Cô ta không biết trong đầu mẹ Lục chứa gì nữa, bé trai trong nhà không chiều lại cứ cố tình đi chiều một đứa con gái.
Điền Kim Hoa mở đầu giường, lấy một bọc đồ nhỏ từ trong cái hang trong đó ra: “Nào, đây là khoai lang khô mẹ lén giấu cho con, mau ăn đi, bằng không lại bị đồ của nợ ăn mất.”
“Mẹ, ai là đồ của nợ ạ?” Đại Sơn hỏi trong sự nghi ngờ.
Điền Kim Hoa sợ con nhỏ nói bậy mới cầm khoai lang khô nhét vào miệng con trai: “Đừng hỏi, dù sao con không ăn thì cho người khác ăn.”
Đại Sơn nuốt một miếng, khoai lang khô khá là khô, cậu bé còn không nhai, suýt chút nữa thì nghẹn họng, cậu bé che miệng mình: “Mẹ, bà nội nói cô bị thương, để lại khoai lang cho cô út ăn đi ạ.”
“Để lại cho cô ta làm gì? Chỉ là một đứa con gái thôi mà.” Điền Kim Hoa ân cần dạy bảo con trai: “Con phải nhớ con là cháu trưởng của nhà họ Lục, sau này toàn bộ mọi thứ trong nhà đều là của con.”
“Đều là của con sao?”
“Đúng, bây giờ cô út của con ăn hay uống đều là đồ của con hết, con còn thương cô ta làm gì?”
“Nhưng bà nội nói chúng ta phải thương cô út…”
Điền Kim Hoa nhanh chóng ngắt lời con trai: “Đừng nghe bà nội con nói vớ vẩn, từ xưa đến nay đều là cháu trưởng kế thừa mọi thứ trong nhà…”
Cô ta còn chưa nói xong cửa phòng đã bị gõ vang rầm rầm, mẹ Lục nhíu mày: “Vợ thằng hai, cô khóa cửa ở trong phòng làm gì? Có phải lại lén ăn gì rồi không, nếu để bà bắt được, xem bà có lột da cô ra không?”
Mẹ Lục tức đến mức đầu bốc khói, nếu không phải sợ cháu trai và cháu gái mình chết đói thì bà ta đã sớm đuổi cả gia đình không có lương tâm như bọn họ ra ngoài rồi.
“Không, không…” Điền Kim Hoa vội vàng bọc khoai lang lại.
Bà già này rất tinh mắt, cả ngày nhìn chằm chằm vào nhà bọn họ.
Người đàn ông vừa cao vừa to vừa đen khóc như vậy trông rất đáng sợ.
Điền Kim Hoa nhìn thấy cảnh tượng này cũng biết nếu cô ta còn dám nói xấu Lục Giai Giai một câu nào nữa, Lục Cương Quốc cũng dám đánh cô ta.
Cô ta bĩu môi một cách yếu ớt: “Biết rồi, biết rồi, ai không tốt với em gái? Em cũng tốt với con bé, chỉ là lo lắng cho em ấy mà thôi.”
Chuyện phiếu lương ngày nào cũng nói, cô ta nghe phát ngấy lên rồi.
Còn nữa, tiền của ai không giao cho gia đình, một cô gái trẻ kiếm được tiền nên giao cho gia đình là đúng rồi còn gì.
Ở bên này, Lục Giai Giai ăn no đã buồn ngủ, cả người không còn sức.
Mẹ Lục thấy mà đau lòng, vỗ vai Lục Giai Giai dỗ cô ngủ.
Đợi con gái ngủ rồi, cha Lục và mẹ Lục mới ra ngoài.
Mẹ Lục vừa ra ngoài đã mắng lũ trẻ đang chơi đùa trong sân một trận: “Đúng là tạo nghiệp mà, cô út bây đang ở trong phòng nghỉ ngơi mà tụi bây cũng hay lắm, ở trong sân đánh đấm la hét, cái thứ không có lương tâm, lúc đầu là ai cho tụi bây sống sót, còn không phải là cô út của tụi bây hay sao, đám cha mẹ phiền lòng đó của tụi bây chỉ lo sinh chứ không lo dưỡng!”
Trương Thục Vân có hơi xấu hổ, nói thật, cô ta sinh bốn đứa con, vài năm trước nếu không phải có Lục Giai Giai thì thật sự không sống được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta chạy ra khỏi phòng, nói với con trai nhỏ đang chạy điên loạn trong sân: “Thạch Đầu, tới giúp mẹ nhóm lửa.”
Thạch Đầu là đứa con thứ ba của Trương Thục Vân, năm nay mới sáu tuổi, đang là cái tuổi nghịch ngợm, bị bà nội mắng như vậy cũng biết mình sai: “Bà nội, mẹ, cháu sai rồi ạ.”
Đứa con trai thứ hai của Điền Kim Hoa là Đại Sơn cũng cúi đầu nhận sai: “Bà nội, là cháu rủ em chơi, cháu cũng có lỗi.”
Mẹ Lục rên rỉ, đi vào phòng mang cơm canh buổi trưa ra.
Đợi bà ta biến mất khỏi sân, lúc này Điền Kim Hoa mới gọi đứa con trai thứ hai là Đại Sơn của mình vào trong phòng.
Cô ta nén giận trong lòng, không biết đây đã lần thứ bao nhiêu chửi Lục Giai Giai là đồ của nợ rồi.
Bé trai nghịch ngợm mới bình thường, không nghịch còn là bé trai được sao?
Cô ta không biết trong đầu mẹ Lục chứa gì nữa, bé trai trong nhà không chiều lại cứ cố tình đi chiều một đứa con gái.
Điền Kim Hoa mở đầu giường, lấy một bọc đồ nhỏ từ trong cái hang trong đó ra: “Nào, đây là khoai lang khô mẹ lén giấu cho con, mau ăn đi, bằng không lại bị đồ của nợ ăn mất.”
“Mẹ, ai là đồ của nợ ạ?” Đại Sơn hỏi trong sự nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Kim Hoa sợ con nhỏ nói bậy mới cầm khoai lang khô nhét vào miệng con trai: “Đừng hỏi, dù sao con không ăn thì cho người khác ăn.”
Đại Sơn nuốt một miếng, khoai lang khô khá là khô, cậu bé còn không nhai, suýt chút nữa thì nghẹn họng, cậu bé che miệng mình: “Mẹ, bà nội nói cô bị thương, để lại khoai lang cho cô út ăn đi ạ.”
“Để lại cho cô ta làm gì? Chỉ là một đứa con gái thôi mà.” Điền Kim Hoa ân cần dạy bảo con trai: “Con phải nhớ con là cháu trưởng của nhà họ Lục, sau này toàn bộ mọi thứ trong nhà đều là của con.”
“Đều là của con sao?”
“Đúng, bây giờ cô út của con ăn hay uống đều là đồ của con hết, con còn thương cô ta làm gì?”
“Nhưng bà nội nói chúng ta phải thương cô út…”
Điền Kim Hoa nhanh chóng ngắt lời con trai: “Đừng nghe bà nội con nói vớ vẩn, từ xưa đến nay đều là cháu trưởng kế thừa mọi thứ trong nhà…”
Cô ta còn chưa nói xong cửa phòng đã bị gõ vang rầm rầm, mẹ Lục nhíu mày: “Vợ thằng hai, cô khóa cửa ở trong phòng làm gì? Có phải lại lén ăn gì rồi không, nếu để bà bắt được, xem bà có lột da cô ra không?”
Mẹ Lục tức đến mức đầu bốc khói, nếu không phải sợ cháu trai và cháu gái mình chết đói thì bà ta đã sớm đuổi cả gia đình không có lương tâm như bọn họ ra ngoài rồi.
“Không, không…” Điền Kim Hoa vội vàng bọc khoai lang lại.
Bà già này rất tinh mắt, cả ngày nhìn chằm chằm vào nhà bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro