Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm
Cô Muốn Hãm Hại...
Thập Hồng Diệp
2024-08-06 00:16:47
“Báo cáo tôi?” Châu Văn Thanh lập tức bật cười: “Lục Giai Giai, cô giả làm người tốt làm gì, chuyện này cô cũng tham gia vào đấy.”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Tôi tham gia? Ngại quá, lúc đó người ở cương vị này là anh, ai có thể chứng minh tôi tham gia?”
Cô mở sổ ra, chỉ cho Châu Văn Thanh nhìn: “Bên dưới ký tên người ghi sổ là anh, nhìn thấy chữ ký của mình chưa?”
Châu Văn Thanh nhìn cái tên trên sổ, nuốt nước miếng khan: “Cô muốn hãm hại tôi?”
“Đây không phải chuyện mình anh làm ra hay sao?” Lục Giai Giai cười ngoan hiền nhưng lời nói ra lại trực tiếp đâm vào tim người: “Là tôi ép anh làm sao? Hay là tôi cộng thêm mấy công điểm này lên người tôi, động cơ gây án ở đâu nhở?”
Lục Giai Giai lớn lên yếu đuối, ngày thường tính cách của cô cũng rất ôn hòa nhưng một khi đụng vào giới hạn của cô, cô sẽ giống như con mèo xù lông, nhất định phải cào đối phương máu me đầy mặt mới chịu liếm móng vuốt của mình rời đi một cách cao quý.
Dưới tình huống đặc biệt phải cực kỳ mặt dày!
“Lục Giai Giai…” Mắt Châu Văn Thanh đỏ ngầu, thở hổn hển, cả người tiến lên một bước, tức giận đấm lên mặt bàn: “Làm người đừng quá đáng.”
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu, luồng khí nóng rực chảy qua giữa hai người không thể nghi ngờ gì càng khiến cơn giận này tăng thêm.
Đuôi mắt của Lục Giai Giai hơi nhớn lên nhưng rất nhanh lại bị chính cô ép xuống: “Đừng nổi nóng như thế.” Ngày tháng vẫn còn dài lắm.
Cô đặt sổ ghi chép lên bàn, trên tay cầm bút máy: “Tôi cũng không muốn quá đáng như vậy đâu nhưng Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cần anh đích thân sửa lại công điểm, cơ hội sửa sai tốt như vậy anh sẽ không từ chối đấy chứ?”
Khi Lục Giai Giai ngoan ngoãn rất có tính lừa gạt, cô nhìn Châu Văn Thanh tức muốn xỉu ở đó rồi đưa bút máy qua: “Dù sao mấy công điểm này cũng không phải cho bản thân anh, vì một cô gái mà mạo hiểm lớn như vậy có đáng không!”
Cô nói chuyện không mang theo một chút tức giận nào cả, vậy mà Châu Văn Thanh chẳng hiểu sao lại trút hết giận, anh ta im lặng vài giây: “Cô đang ghen với La Khinh Khinh, hà tất phải…”
“Rốt cuộc anh có sửa hay không đây, tôi nghe nói gần đây kiểm tra căng lắm đấy nhé, nếu anh không sửa lỡ như bị những người khác phát hiện được gì đó vậy chính là tội lớn đấy.” Lục Giai Giai đột nhiên nâng mắt: “Tham ô nói không chừng sẽ bị bắn chết, anh xác định không muốn cơ hội này sao?”
“…” Châu Văn Thanh nuốt nước miếng: “Sửa thì sửa.”
Anh ta cầm sổ lên lật tới lật lui tìm, Lục Giai Giai nói thẳng: “Trang một trăm năm mươi ba.”
Châu Văn Thanh nhanh chóng trả toàn bộ công điểm của Tiết Ngạn về, nét bút hoàn toàn đồng nhất.
Ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai rơi xuống bên dưới: “Viết tắt ngày một tháng sáu đã sửa.”
Châu Văn Thanh: “… Nhưng hôm nay là ngày mùng tám tháng sáu.”
Nhân lúc anh ta vẫn chưa phản ứng lại, Lục Giai Giai nói: “Anh nhất định phải chứng minh mình đã sửa trong khoảng thời gian công tác của mình, bằng không sao mà giải thích rõ được, nếu sửa trong trong thời gian không công tác vậy không phải cũng liên lụy cả tôi vào à, tôi có lòng tốt giúp anh, sớm biết thế tôi đã…”
Mỹ nhân kiêu ngạo bướng bỉnh trên mặt mang theo vẻ giận dỗi, Châu Văn Thanh lập tức hoảng hồn.
“Giai Giai…”
“Còn không viết lẹ đi.”
Đầu tiên trải qua một phen dọa sợ sau lại bị Lục Giai Giai xoa dịu một chút, trong đầu Châu Văn Thanh không kịp nghĩ ngợi đã ký tên vào.
Lục Giai Giai nhìn ngày tháng sửa đổi bên dưới và ký tên, khóe môi hơi nhếch lên, cô nhanh chóng gấp sổ ghi chép lại, không còn dịu dàng như vừa rồi nữa.
Cô nhìn gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của Châu Văn Thanh: “Sửa xong rồi? Xong rồi thì đi làm đi.”
“…” Châu Văn Thanh vẫn muốn nói vài câu nữa: “Giai Giai…”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Tôi tham gia? Ngại quá, lúc đó người ở cương vị này là anh, ai có thể chứng minh tôi tham gia?”
Cô mở sổ ra, chỉ cho Châu Văn Thanh nhìn: “Bên dưới ký tên người ghi sổ là anh, nhìn thấy chữ ký của mình chưa?”
Châu Văn Thanh nhìn cái tên trên sổ, nuốt nước miếng khan: “Cô muốn hãm hại tôi?”
“Đây không phải chuyện mình anh làm ra hay sao?” Lục Giai Giai cười ngoan hiền nhưng lời nói ra lại trực tiếp đâm vào tim người: “Là tôi ép anh làm sao? Hay là tôi cộng thêm mấy công điểm này lên người tôi, động cơ gây án ở đâu nhở?”
Lục Giai Giai lớn lên yếu đuối, ngày thường tính cách của cô cũng rất ôn hòa nhưng một khi đụng vào giới hạn của cô, cô sẽ giống như con mèo xù lông, nhất định phải cào đối phương máu me đầy mặt mới chịu liếm móng vuốt của mình rời đi một cách cao quý.
Dưới tình huống đặc biệt phải cực kỳ mặt dày!
“Lục Giai Giai…” Mắt Châu Văn Thanh đỏ ngầu, thở hổn hển, cả người tiến lên một bước, tức giận đấm lên mặt bàn: “Làm người đừng quá đáng.”
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu, luồng khí nóng rực chảy qua giữa hai người không thể nghi ngờ gì càng khiến cơn giận này tăng thêm.
Đuôi mắt của Lục Giai Giai hơi nhớn lên nhưng rất nhanh lại bị chính cô ép xuống: “Đừng nổi nóng như thế.” Ngày tháng vẫn còn dài lắm.
Cô đặt sổ ghi chép lên bàn, trên tay cầm bút máy: “Tôi cũng không muốn quá đáng như vậy đâu nhưng Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cần anh đích thân sửa lại công điểm, cơ hội sửa sai tốt như vậy anh sẽ không từ chối đấy chứ?”
Khi Lục Giai Giai ngoan ngoãn rất có tính lừa gạt, cô nhìn Châu Văn Thanh tức muốn xỉu ở đó rồi đưa bút máy qua: “Dù sao mấy công điểm này cũng không phải cho bản thân anh, vì một cô gái mà mạo hiểm lớn như vậy có đáng không!”
Cô nói chuyện không mang theo một chút tức giận nào cả, vậy mà Châu Văn Thanh chẳng hiểu sao lại trút hết giận, anh ta im lặng vài giây: “Cô đang ghen với La Khinh Khinh, hà tất phải…”
“Rốt cuộc anh có sửa hay không đây, tôi nghe nói gần đây kiểm tra căng lắm đấy nhé, nếu anh không sửa lỡ như bị những người khác phát hiện được gì đó vậy chính là tội lớn đấy.” Lục Giai Giai đột nhiên nâng mắt: “Tham ô nói không chừng sẽ bị bắn chết, anh xác định không muốn cơ hội này sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…” Châu Văn Thanh nuốt nước miếng: “Sửa thì sửa.”
Anh ta cầm sổ lên lật tới lật lui tìm, Lục Giai Giai nói thẳng: “Trang một trăm năm mươi ba.”
Châu Văn Thanh nhanh chóng trả toàn bộ công điểm của Tiết Ngạn về, nét bút hoàn toàn đồng nhất.
Ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai rơi xuống bên dưới: “Viết tắt ngày một tháng sáu đã sửa.”
Châu Văn Thanh: “… Nhưng hôm nay là ngày mùng tám tháng sáu.”
Nhân lúc anh ta vẫn chưa phản ứng lại, Lục Giai Giai nói: “Anh nhất định phải chứng minh mình đã sửa trong khoảng thời gian công tác của mình, bằng không sao mà giải thích rõ được, nếu sửa trong trong thời gian không công tác vậy không phải cũng liên lụy cả tôi vào à, tôi có lòng tốt giúp anh, sớm biết thế tôi đã…”
Mỹ nhân kiêu ngạo bướng bỉnh trên mặt mang theo vẻ giận dỗi, Châu Văn Thanh lập tức hoảng hồn.
“Giai Giai…”
“Còn không viết lẹ đi.”
Đầu tiên trải qua một phen dọa sợ sau lại bị Lục Giai Giai xoa dịu một chút, trong đầu Châu Văn Thanh không kịp nghĩ ngợi đã ký tên vào.
Lục Giai Giai nhìn ngày tháng sửa đổi bên dưới và ký tên, khóe môi hơi nhếch lên, cô nhanh chóng gấp sổ ghi chép lại, không còn dịu dàng như vừa rồi nữa.
Cô nhìn gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của Châu Văn Thanh: “Sửa xong rồi? Xong rồi thì đi làm đi.”
“…” Châu Văn Thanh vẫn muốn nói vài câu nữa: “Giai Giai…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro