Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm
Tuyệt Đối Sẽ Kh...
Thập Hồng Diệp
2024-08-06 00:16:47
Cơm vừa bưng lên, người lớn còn đỡ chứ đám cà rốt đỏ trong nhà đều đã chảy nước miếng.
“Giai Giai, ăn ít cơm đi con.” Trương Thục Vân nói rồi đặt cơm lên bàn nhỏ, lại dịch cái bàn nhỏ về phía Lục Giai Giai.
Mẹ Lục biết đây đều là đồ ngon, đỡ con gái mình một cách dịu dàng, lại chắn tầm nhìn của những người khác: “Mau ăn đi, không đủ vẫn còn, mẹ nấu thêm cho con!”
Sau khi Lục Giai Giai ngồi dậy, trên người cô rất nhiều chỗ va đập thành vết xanh tím, vừa đụng vào là đau, lòng bàn tay còn bị mài nát vừa chạm vào là đau xót vô cùng.
Chỉ là vài động tác nhỏ đã khiến khóe mắt của cô đã đỏ hoe.
Cô thật sự đau quá.
Nhưng cơm cũng rất thơm, cánh mũi của cô nhúc nhích hít một hơi vào trong họng, không quá bao lâu đã múc một thìa cháo bỏ vào miệng.
Vừa thơm vừa mềm, cả đời này Lục Giai Giai cũng chưa từng nghĩ cô sẽ vì một miếng cháo mà khóc.
Mẹ Lục nhìn bộ dáng thèm rỏ dãi của đám cà rốt đỏ xung quanh mà sa sầm mặt mũi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đi làm việc hết đi, gà trong nhà không cần cho ăn sao?”
Không thấy con gái bà ta chịu tội nhiều bao nhiêu sao, mấy cái thứ không có lương tâm này lại còn nhớ thương chút đồ ăn này nữa.
Trẻ con trong nhà đều biết cô út được thương nhất nên không dám đắc tội với cô, mẹ Lục vừa đe dọa đã chạy đi nhanh như chớp.
Điền Kim Hoa bĩu môi, cô ta chướng mắt mấy người nhà họ Lục này nuông chiều Lục Giai Giai.
Chẳng qua chỉ là một đứa con gái, có thể nuôi sống là được rồi, lại còn cho nó ăn đồ tốt nữa.
Mà con trai cô ta là cháu trai cả trong nhà lại cả ngày chỉ được ăn mấy cái bánh ngô giống như những người khác trong nhà.
Nhưng Điền Kim Hoa không dám nói ra sự bất mãn ấy, chỉ lén lút kéo áo chồng mình là Lục Cương Quốc, bĩu môi về phía giường.
Cô ta không được ăn ngon cũng không sao, nhưng con trai mà cô ta sinh ra là cháu trai cả nhà họ Lục, có thế nào cũng nên có một phần của cô trai cô ta!
Lục Cương Quốc gãi đầu, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa rồi nói với mẹ Lục: “Mẹ, em gái bị thương nặng như vậy, trong nhà bọn con vẫn còn một ít khoai lang khô đã phơi xong, hay là lấy qua cho em gái ăn nhé?”
Điền Kim Hoa suýt thì tức đến hôn mê.
Cái thứ hàng ngu ngốc này!
Quả nhiên mẹ Lục liếc mắt nhìn hai người, cái mỏ nhọn ra: “Không ngờ trong nhà anh chị còn giấu đồ của mình nữa cơ đấy, tôi và cha anh cả ngày lẫn đêm làm việc giúp anh chị nuôi con, mà anh chị lại lòng dạ độc ác chỉ quan tâm đến việc trữ đồ cho nhà mình, có biết xấu hổ hay không?”
Bà ta nói sao hôm nay Điền Tiểu Mai lại niềm nở như thế, hóa ra là chột dạ à, mệt cho vừa rồi bà ta còn cho cô ta sắc mặt tốt.
“Mẹ, bọn con không có, đây là con mang từ nhà mẹ đẻ qua.”
“Mang từ nhà mẹ đẻ qua, phi, Điền Kim Hoa, chị nghĩ tôi là đồ ngu chắc? Nhà mẹ đẻ chị sinh sáu đứa con gái, hai đứa con trai, mỗi lần chị về nhà mẹ đẻ mình chỉ hận không thể lột một tầng da trên người chị xuống đút cho con trai họ, lại còn cho chị khoai lang khô, chị nghĩ bà già này là đồ ngu sao?” Mẹ Lục cười lạnh.
Nếu không phải hôm nay con gái bà ta bị thương thì bà ta chắc chắn sẽ tháo giày ra chào hỏi mặt mũi của hai con người này ngay.
Điền Kim Hoa bị chế nhạo đến mặt đỏ tai hồng nhưng trong lòng vẫn không phục.
Không phải mọi người đều là con gái, đều là cái thứ tốn tiền cả sao? Dựa vào cái gì Lục Giai Giai cao quý hơn bọn họ?
Mà Lục Giai Giai đối diện với bọn họ cãi nhau vẫn đang tích cực ăn cơm như cũ.
Cô vừa mới trải qua sinh tử lại rất đói bụng, không muốn quan tâm những người khác mà chỉ lo ăn như hổ đói.
Hơn nữa, với sức chiến đấu của mẹ Lục chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Cuối cùng mẹ Lục lên tiếng: “Giao hết khoai lang khô trong nhà các chị lên cho tôi, còn để tôi biết anh chị giấu đồ riêng nữa thì nhà thằng hai chia ra cho tôi, tự mình nuôi con của mình.”
“… Con về lấy qua cho mẹ ngay.” Điền Kim Hoa cúi đầu với vẻ không cam lòng.
“Giai Giai, ăn ít cơm đi con.” Trương Thục Vân nói rồi đặt cơm lên bàn nhỏ, lại dịch cái bàn nhỏ về phía Lục Giai Giai.
Mẹ Lục biết đây đều là đồ ngon, đỡ con gái mình một cách dịu dàng, lại chắn tầm nhìn của những người khác: “Mau ăn đi, không đủ vẫn còn, mẹ nấu thêm cho con!”
Sau khi Lục Giai Giai ngồi dậy, trên người cô rất nhiều chỗ va đập thành vết xanh tím, vừa đụng vào là đau, lòng bàn tay còn bị mài nát vừa chạm vào là đau xót vô cùng.
Chỉ là vài động tác nhỏ đã khiến khóe mắt của cô đã đỏ hoe.
Cô thật sự đau quá.
Nhưng cơm cũng rất thơm, cánh mũi của cô nhúc nhích hít một hơi vào trong họng, không quá bao lâu đã múc một thìa cháo bỏ vào miệng.
Vừa thơm vừa mềm, cả đời này Lục Giai Giai cũng chưa từng nghĩ cô sẽ vì một miếng cháo mà khóc.
Mẹ Lục nhìn bộ dáng thèm rỏ dãi của đám cà rốt đỏ xung quanh mà sa sầm mặt mũi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đi làm việc hết đi, gà trong nhà không cần cho ăn sao?”
Không thấy con gái bà ta chịu tội nhiều bao nhiêu sao, mấy cái thứ không có lương tâm này lại còn nhớ thương chút đồ ăn này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trẻ con trong nhà đều biết cô út được thương nhất nên không dám đắc tội với cô, mẹ Lục vừa đe dọa đã chạy đi nhanh như chớp.
Điền Kim Hoa bĩu môi, cô ta chướng mắt mấy người nhà họ Lục này nuông chiều Lục Giai Giai.
Chẳng qua chỉ là một đứa con gái, có thể nuôi sống là được rồi, lại còn cho nó ăn đồ tốt nữa.
Mà con trai cô ta là cháu trai cả trong nhà lại cả ngày chỉ được ăn mấy cái bánh ngô giống như những người khác trong nhà.
Nhưng Điền Kim Hoa không dám nói ra sự bất mãn ấy, chỉ lén lút kéo áo chồng mình là Lục Cương Quốc, bĩu môi về phía giường.
Cô ta không được ăn ngon cũng không sao, nhưng con trai mà cô ta sinh ra là cháu trai cả nhà họ Lục, có thế nào cũng nên có một phần của cô trai cô ta!
Lục Cương Quốc gãi đầu, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa rồi nói với mẹ Lục: “Mẹ, em gái bị thương nặng như vậy, trong nhà bọn con vẫn còn một ít khoai lang khô đã phơi xong, hay là lấy qua cho em gái ăn nhé?”
Điền Kim Hoa suýt thì tức đến hôn mê.
Cái thứ hàng ngu ngốc này!
Quả nhiên mẹ Lục liếc mắt nhìn hai người, cái mỏ nhọn ra: “Không ngờ trong nhà anh chị còn giấu đồ của mình nữa cơ đấy, tôi và cha anh cả ngày lẫn đêm làm việc giúp anh chị nuôi con, mà anh chị lại lòng dạ độc ác chỉ quan tâm đến việc trữ đồ cho nhà mình, có biết xấu hổ hay không?”
Bà ta nói sao hôm nay Điền Tiểu Mai lại niềm nở như thế, hóa ra là chột dạ à, mệt cho vừa rồi bà ta còn cho cô ta sắc mặt tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, bọn con không có, đây là con mang từ nhà mẹ đẻ qua.”
“Mang từ nhà mẹ đẻ qua, phi, Điền Kim Hoa, chị nghĩ tôi là đồ ngu chắc? Nhà mẹ đẻ chị sinh sáu đứa con gái, hai đứa con trai, mỗi lần chị về nhà mẹ đẻ mình chỉ hận không thể lột một tầng da trên người chị xuống đút cho con trai họ, lại còn cho chị khoai lang khô, chị nghĩ bà già này là đồ ngu sao?” Mẹ Lục cười lạnh.
Nếu không phải hôm nay con gái bà ta bị thương thì bà ta chắc chắn sẽ tháo giày ra chào hỏi mặt mũi của hai con người này ngay.
Điền Kim Hoa bị chế nhạo đến mặt đỏ tai hồng nhưng trong lòng vẫn không phục.
Không phải mọi người đều là con gái, đều là cái thứ tốn tiền cả sao? Dựa vào cái gì Lục Giai Giai cao quý hơn bọn họ?
Mà Lục Giai Giai đối diện với bọn họ cãi nhau vẫn đang tích cực ăn cơm như cũ.
Cô vừa mới trải qua sinh tử lại rất đói bụng, không muốn quan tâm những người khác mà chỉ lo ăn như hổ đói.
Hơn nữa, với sức chiến đấu của mẹ Lục chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Cuối cùng mẹ Lục lên tiếng: “Giao hết khoai lang khô trong nhà các chị lên cho tôi, còn để tôi biết anh chị giấu đồ riêng nữa thì nhà thằng hai chia ra cho tôi, tự mình nuôi con của mình.”
“… Con về lấy qua cho mẹ ngay.” Điền Kim Hoa cúi đầu với vẻ không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro