Thập Niên 70: Cô Vợ Phúc Tinh Xinh Đẹp Của Tôi
Ăn Vạ
Mễ Thải Đậu
2024-09-14 21:03:28
Lâm Dao vừa thấy người tới, liền tự véo mình một cái đau điếng, nước mắt cứ thế tuôn rơi:
"Thẩm Hoài An, anh là loại đàn ông gì vậy, ngay cả con mình cũng không bảo vệ nổi. Anh ở tiền tuyến liều mạng bảo vệ tổ quốc, người ta ở nhà lại hợp sức đánh con anh.
Ôi trời ơi, thật là vô lý.
Mẹ con người ta đánh một mình con anh.
Sống như vậy còn có ý nghĩa gì...
Thẩm Hoài An, anh là một người đàn ông cứng cỏi, bảo vệ được tổ quốc nhưng lại không bảo vệ nổi con mình, con còn nhỏ thế này, không chỉ phải nghe họ chửi, còn phải bị họ đánh. Em thật có lỗi với anh, anh giao con cho em mà em không bảo vệ được nó.
Mẹ con nhà họ sao mà độc ác thế, đánh một đứa trẻ không thương tiếc, bụng nó bầm tím hết cả, con có lỗi gì đâu, bất mãn gì thì cứ nhằm vào em mà trút..."
Tiểu Phan mím môi, biết Lâm Dao đang bênh vực mình, cúi đầu, trông vô cùng đau khổ và buồn bã.
Mẹ con Trương Xảo Hoa trố mắt nhìn, muốn biện minh vài câu, nhưng đối diện với ánh mắt chỉ trích của mọi người, chẳng nói được gì.
Trương Xảo Hoa: "Không phải... Không phải vậy, tôi không có, là nó đẩy con tôi trước. Hơn nữa, cô ta vừa đánh vào mặt tôi đấy!"
"Con tôi tại sao lại đẩy Cẩu Tử? Chị nói đi!" Lâm Dao giận dữ nói với Trương Xảo Hoa.
Trương Xảo Hoa mở miệng định biện minh, nhưng bị Lâm Dao giành trước: "Chị còn muốn chối cãi, chị không làm gì? Chị muốn nói chị không ra tay phải không?
Tôi nghe thấy tiếng động vội chạy ra từ trong nhà, thấy ngay chị đang chỉ đạo con chị đánh Tiểu Phan. Tôi thấy chị còn cười khoái chí, làm tôi tức đến nổ cả người.
Chị nghĩ chị không đánh là không có lỗi? Trẻ con phải giáo dục từ nhỏ, chị dạy con chị đánh và chế giễu người khác, sau này lớn lên làm sao thành người tốt?
Con chị mới bao nhiêu tuổi? Lại dùng lời lẽ tấn công con tôi, nhỏ thế mà đã nói những lời ác độc như vậy, nó nghe ai mà nói ra những lời bẩn thỉu ấy?
Chẳng lẽ nó nhỏ thế đã có năng khiếu bẩm sinh, sinh ra đã biết những lời này sao? Tôi có chút nghi ngờ không biết nó nghe từ đâu đấy."
Lâm Dao nói một câu sắc bén, khiến Trương Xảo Hoa không thốt lên được lời nào. Nhìn quanh mọi người, cô nói:
"Tôi mong đồng chí Trương Xảo Hoa có thể cho tôi và con tôi một lời giải thích.
Con tôi còn nhỏ mà đã rất hiểu chuyện, có chút gì ăn cũng không nỡ ăn, để dành cho em gái và mẹ.
Nó đói bụng mà vẫn đi nhặt củi, mới bao nhiêu tuổi đầu mà phải gánh bó củi cao hơn cả nó từ trên núi xuống, ai biết nó ngã bao nhiêu lần trên đường?
Nhưng nó chưa bao giờ kêu khổ, kêu mệt. Một đứa trẻ hiểu chuyện như thế sao có thể bị đối xử như vậy, vết thương trên cơ thể có thể thấy, còn vết thương trong tâm hồn thì ai có thể thấy?
Chẳng lẽ nó đáng bị sỉ nhục thế này sao? Không, nó không đáng bị sỉ nhục thế này.
Nó nên tự hào, cha nó là anh hùng, là anh hùng của chúng ta, anh ấy đổ máu và mồ hôi vì quốc gia, chẳng lẽ còn phải để con anh ấy rơi lệ sao?"
"Thẩm Hoài An, anh là loại đàn ông gì vậy, ngay cả con mình cũng không bảo vệ nổi. Anh ở tiền tuyến liều mạng bảo vệ tổ quốc, người ta ở nhà lại hợp sức đánh con anh.
Ôi trời ơi, thật là vô lý.
Mẹ con người ta đánh một mình con anh.
Sống như vậy còn có ý nghĩa gì...
Thẩm Hoài An, anh là một người đàn ông cứng cỏi, bảo vệ được tổ quốc nhưng lại không bảo vệ nổi con mình, con còn nhỏ thế này, không chỉ phải nghe họ chửi, còn phải bị họ đánh. Em thật có lỗi với anh, anh giao con cho em mà em không bảo vệ được nó.
Mẹ con nhà họ sao mà độc ác thế, đánh một đứa trẻ không thương tiếc, bụng nó bầm tím hết cả, con có lỗi gì đâu, bất mãn gì thì cứ nhằm vào em mà trút..."
Tiểu Phan mím môi, biết Lâm Dao đang bênh vực mình, cúi đầu, trông vô cùng đau khổ và buồn bã.
Mẹ con Trương Xảo Hoa trố mắt nhìn, muốn biện minh vài câu, nhưng đối diện với ánh mắt chỉ trích của mọi người, chẳng nói được gì.
Trương Xảo Hoa: "Không phải... Không phải vậy, tôi không có, là nó đẩy con tôi trước. Hơn nữa, cô ta vừa đánh vào mặt tôi đấy!"
"Con tôi tại sao lại đẩy Cẩu Tử? Chị nói đi!" Lâm Dao giận dữ nói với Trương Xảo Hoa.
Trương Xảo Hoa mở miệng định biện minh, nhưng bị Lâm Dao giành trước: "Chị còn muốn chối cãi, chị không làm gì? Chị muốn nói chị không ra tay phải không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nghe thấy tiếng động vội chạy ra từ trong nhà, thấy ngay chị đang chỉ đạo con chị đánh Tiểu Phan. Tôi thấy chị còn cười khoái chí, làm tôi tức đến nổ cả người.
Chị nghĩ chị không đánh là không có lỗi? Trẻ con phải giáo dục từ nhỏ, chị dạy con chị đánh và chế giễu người khác, sau này lớn lên làm sao thành người tốt?
Con chị mới bao nhiêu tuổi? Lại dùng lời lẽ tấn công con tôi, nhỏ thế mà đã nói những lời ác độc như vậy, nó nghe ai mà nói ra những lời bẩn thỉu ấy?
Chẳng lẽ nó nhỏ thế đã có năng khiếu bẩm sinh, sinh ra đã biết những lời này sao? Tôi có chút nghi ngờ không biết nó nghe từ đâu đấy."
Lâm Dao nói một câu sắc bén, khiến Trương Xảo Hoa không thốt lên được lời nào. Nhìn quanh mọi người, cô nói:
"Tôi mong đồng chí Trương Xảo Hoa có thể cho tôi và con tôi một lời giải thích.
Con tôi còn nhỏ mà đã rất hiểu chuyện, có chút gì ăn cũng không nỡ ăn, để dành cho em gái và mẹ.
Nó đói bụng mà vẫn đi nhặt củi, mới bao nhiêu tuổi đầu mà phải gánh bó củi cao hơn cả nó từ trên núi xuống, ai biết nó ngã bao nhiêu lần trên đường?
Nhưng nó chưa bao giờ kêu khổ, kêu mệt. Một đứa trẻ hiểu chuyện như thế sao có thể bị đối xử như vậy, vết thương trên cơ thể có thể thấy, còn vết thương trong tâm hồn thì ai có thể thấy?
Chẳng lẽ nó đáng bị sỉ nhục thế này sao? Không, nó không đáng bị sỉ nhục thế này.
Nó nên tự hào, cha nó là anh hùng, là anh hùng của chúng ta, anh ấy đổ máu và mồ hôi vì quốc gia, chẳng lẽ còn phải để con anh ấy rơi lệ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro