Thập Niên 70: Cô Vợ Phúc Tinh Xinh Đẹp Của Tôi
Giống Ai
Mễ Thải Đậu
2024-09-14 21:03:28
Thẩm Hoài An ngũ quan rõ nét, cao ráo, như cây tùng vững chãi. Nếu bỏ qua băng ở tay và bước đi chậm chạp, anh vẫn rất đẹp trai.
“Anh có biết trông anh bây giờ giống cái gì không?” Lâm Dao nhìn anh, không nhịn được cười.
Thẩm Hoài An chầm chậm bước tới, không hiểu gì, đôi mắt đen nhánh tập trung nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
“Giống bà cụ quấn chân.” Lâm Dao vừa nói xong đã bật cười.
“...” Mặt Thẩm Hoài An lập tức sầm lại.
Cảm giác có một cô vợ mồm mép tép nhảy ra sao?
Ha! Giận chết mất thôi!
Lâm Dao chỉ muốn đùa một chút, cô nghĩ gì thì nói ra ngay, ai ngờ anh không chịu nổi, nghe nói giống bà cụ liền tức giận.
Lâm Dao bưng cơm tới trước mặt Thẩm Hoài An, anh quay mặt đi không nhìn cô.
Lâm Dao cúi người, lại gần Thẩm Hoài An, ngắm nhìn anh, lông mày cau chặt, lông mi dài, “Thật giận rồi à?”
Mùi hương đặc trưng của cô tràn ngập trong mũi Thẩm Hoài An, khiến anh thở gấp, trước mắt là khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng mềm mại, rất gần.
Thẩm Hoài An nghiêm mặt, dùng một ngón tay đẩy nhẹ trán cô, “Đứng thẳng.”
“Được thôi, em đứng thẳng là anh hết giận nhé? Em nói sai rồi, không nên nói anh giống bà cụ.” Lâm Dao xoa trán, chỗ vừa bị Thẩm Hoài An ấn hơi đau, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy trách móc, “Trán em có đỏ không?”
Thẩm Hoài An chột dạ sờ mũi, trán cô có hơi đỏ thật, anh có dùng sức đâu, sao lại đỏ? Chậc! Thật yếu đuối.
“Thôi được rồi, em không chấp anh, anh cũng đừng giận nữa nhé?” Lâm Dao nói rộng lượng.
“Ai giận chứ.” Thẩm Hoài An không thừa nhận.
Lâm Dao nhìn trời, được được, anh nói gì cũng đúng! Anh là thương binh anh có lý!
Ăn sáng đơn giản xong, khoảng tám giờ, bác sĩ dẫn thực tập sinh đến kiểm tra phòng.
Sau khi hỏi thăm tình hình của Thẩm Hoài An, bác sĩ nói:
“Người trẻ thể trạng tốt, hồi phục nhanh hơn dự kiến nhiều, tình hình này thì ngày mai có thể xuất viện rồi.”
Sau khi bác sĩ đi, một thực tập sinh không theo cùng mà tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Khuôn mặt thanh tú ấy rạng rỡ vui mừng, giọng nói dịu dàng:
“Anh Thẩm thật tốt quá, mừng cho anh, anh sắp khỏi rồi, đêm qua anh ngủ có ngon không?”
Lâm Dao nhìn ngạc nhiên, cô ta là ai? Cô nhạy bén nhận ra, cô ta chắc chắn có tình cảm với Thẩm Hoài An, nếu không sao lại gọi anh là anh Thẩm? Không gọi tên, không gọi đồng chí, mà là anh Thẩm.
Trong mắt cô ta chỉ có anh Thẩm của mình, không thấy bên cạnh còn ba người nữa à?
Lâm Dao không thoải mái, muốn nói lại thôi, xem Thẩm Hoài An nói gì trước đã! Dù sao họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, phải tôn trọng lẫn nhau.
Nếu thật sự có ý gì, thì phải ly hôn trước, rồi thích làm gì thì làm.
Thẩm Hoài An ho nhẹ, “Đồng chí Tạ, cảm ơn sự quan tâm của cô, thầy của cô đi rồi.”
Ồ! Lâm Dao vừa rồi nghe giọng đã thấy quen, giờ nghe Thẩm Hoài An gọi cô ta là đồng chí Tạ, Lâm Dao biết là ai rồi.
“Anh có biết trông anh bây giờ giống cái gì không?” Lâm Dao nhìn anh, không nhịn được cười.
Thẩm Hoài An chầm chậm bước tới, không hiểu gì, đôi mắt đen nhánh tập trung nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
“Giống bà cụ quấn chân.” Lâm Dao vừa nói xong đã bật cười.
“...” Mặt Thẩm Hoài An lập tức sầm lại.
Cảm giác có một cô vợ mồm mép tép nhảy ra sao?
Ha! Giận chết mất thôi!
Lâm Dao chỉ muốn đùa một chút, cô nghĩ gì thì nói ra ngay, ai ngờ anh không chịu nổi, nghe nói giống bà cụ liền tức giận.
Lâm Dao bưng cơm tới trước mặt Thẩm Hoài An, anh quay mặt đi không nhìn cô.
Lâm Dao cúi người, lại gần Thẩm Hoài An, ngắm nhìn anh, lông mày cau chặt, lông mi dài, “Thật giận rồi à?”
Mùi hương đặc trưng của cô tràn ngập trong mũi Thẩm Hoài An, khiến anh thở gấp, trước mắt là khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng mềm mại, rất gần.
Thẩm Hoài An nghiêm mặt, dùng một ngón tay đẩy nhẹ trán cô, “Đứng thẳng.”
“Được thôi, em đứng thẳng là anh hết giận nhé? Em nói sai rồi, không nên nói anh giống bà cụ.” Lâm Dao xoa trán, chỗ vừa bị Thẩm Hoài An ấn hơi đau, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy trách móc, “Trán em có đỏ không?”
Thẩm Hoài An chột dạ sờ mũi, trán cô có hơi đỏ thật, anh có dùng sức đâu, sao lại đỏ? Chậc! Thật yếu đuối.
“Thôi được rồi, em không chấp anh, anh cũng đừng giận nữa nhé?” Lâm Dao nói rộng lượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai giận chứ.” Thẩm Hoài An không thừa nhận.
Lâm Dao nhìn trời, được được, anh nói gì cũng đúng! Anh là thương binh anh có lý!
Ăn sáng đơn giản xong, khoảng tám giờ, bác sĩ dẫn thực tập sinh đến kiểm tra phòng.
Sau khi hỏi thăm tình hình của Thẩm Hoài An, bác sĩ nói:
“Người trẻ thể trạng tốt, hồi phục nhanh hơn dự kiến nhiều, tình hình này thì ngày mai có thể xuất viện rồi.”
Sau khi bác sĩ đi, một thực tập sinh không theo cùng mà tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Khuôn mặt thanh tú ấy rạng rỡ vui mừng, giọng nói dịu dàng:
“Anh Thẩm thật tốt quá, mừng cho anh, anh sắp khỏi rồi, đêm qua anh ngủ có ngon không?”
Lâm Dao nhìn ngạc nhiên, cô ta là ai? Cô nhạy bén nhận ra, cô ta chắc chắn có tình cảm với Thẩm Hoài An, nếu không sao lại gọi anh là anh Thẩm? Không gọi tên, không gọi đồng chí, mà là anh Thẩm.
Trong mắt cô ta chỉ có anh Thẩm của mình, không thấy bên cạnh còn ba người nữa à?
Lâm Dao không thoải mái, muốn nói lại thôi, xem Thẩm Hoài An nói gì trước đã! Dù sao họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, phải tôn trọng lẫn nhau.
Nếu thật sự có ý gì, thì phải ly hôn trước, rồi thích làm gì thì làm.
Thẩm Hoài An ho nhẹ, “Đồng chí Tạ, cảm ơn sự quan tâm của cô, thầy của cô đi rồi.”
Ồ! Lâm Dao vừa rồi nghe giọng đã thấy quen, giờ nghe Thẩm Hoài An gọi cô ta là đồng chí Tạ, Lâm Dao biết là ai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro