Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 45
2024-09-23 17:12:44
Trời đã sáng nhưng dấu hiệu mưa chưa dừng lại, gió nhẹ hơn, theo như trong sách nói thì phải mưa to vài ngày nữa, Khương Mỹ Tâm bảo thằng Ba thằng Bốn đi công xã mua đậu hũ, đậu hạt khô.
Ở nhà bên cạnh, Miêu Xảo Chân đi dép cao su, che dù đen, mang đến cho Khương Mỹ Tâm mấy củ cải trắng, cà chua, tiếc nuối nói:
“Tối hôm qua gió to quá, vườn rau đều bị dập gãy, tôi đưa cô một ít rau.”
Khương Mỹ Tâm dẫn bà ta đi xem phòng phía tây, thằng Cả thằng Hai đến nhà cũ mượn cái thang, đang ở trên mái nhà trải bạt, phủ rơm rạ, sửa lại lỗ hổng, trong nhà đặt bốn năm chậu hứng nước mưa.
“Cô xem, mái nhà của tôi bị thủng rồi, may mắn thôn chúng ta có lò gạch, đợi mưa tạnh có thể sửa.”
Miêu Xảo Chân thấy may mắn, nhà họ Tần đã chịu được áp lực mở lò gạch trong 1 tháng, từ sáng đến tối có thể làm được 10 ngàn viên gạch, 10 ngàn viên ngói.
“Tôi nghe nói lò gạch ở thôn Diêu Gia, sáng sớm đã hủy đơn đặt hàng từ các làng khác, nói rằng ngói phải sử dụng trong thôn mình trước.”
“Thôn Diêu Gia vậy mà không tuân thủ chữ tín sao?”
Nhà mẹ đẻ của Khương Mỹ Tâm có đặt 300 viên ngói của lò gạch Thôn Diêu Gia.
“Không có cách nào khác, bọn họ có lò gạch thì bọn họ quyết định.”
“Ôi, nền phòng bếp của tôi bị sụp rồi, tường cũng bị đổ một phần.”
Miêu Xảo Chân thở dài, hỏi:
“Lò gạch của thôn chúng ta, cách bán gạch như thế nào, cô và cha cô đã tính chưa?”
Khương Mỹ Tâm từ chối:
“Đợi mưa tạnh đã, chắc chắn sẽ có tính toán với người trong thôn mà.”
Miêu Xảo Chân đến đây là vì muốn thăm dò lời nói của Khương Mỹ Tâm. Sau khi về nhà, chồng và con trai cô đang dùng rơm rạ, vải bạt che lỗ thủng ở phòng bếp, hỏi:
“Vợ của Mặc Sinh nói như thế nào?”
Miêu Xảo Chân lắc đầu:
“Phải đợi tạnh mưa mới tính sau.”
Con dâu của Xảo Chân, Hoàng Như Quyên đối với Khương Mỹ Tâm vẫn có thành kiến, bất mãn nói:
“Lò gạch ở thôn chúng ta, từ bao giờ lại do một nàng dâu từ bên ngoài đến làm chủ?”
Lò gạch là Khương Mỹ Tâm mở, gạch và ngói là ông Tần cùng con, cháu, đi sớm về khuya nổ lực một tháng nung thành.
Cho nên lần này trưởng thôn chờ lão Tần lên tiếng, mà lão Tần lại chờ con dâu quyết định, lúc này mọi người đều đổ dồn mọi thứ về Khương Mỹ Tâm.
Miêu Xảo Chân nói một cách giáo huấn:
“Con phải thấy tầm nhìn xa của Mỹ Tâm, trước tiên mở lò gạch, bây giờ trở thành người có tiếng nói.”
Hoàng Như Quyên cũng đến từ ngoài thôn, lần này mưa to gió lớn, nhà mẹ đẻ của cô không chừng cũng gặp nạn.
“Mẹ, chắc chắn nhà mẹ đẻ của con cũng cần gạch, lần này nhà chúng ta đặt thêm chút gạch ngói được không, chia một ít cho nhà mẹ đẻ của con với.”
Miêu Xảo Chân cũng không nói nên lời:
Ở nhà bên cạnh, Miêu Xảo Chân đi dép cao su, che dù đen, mang đến cho Khương Mỹ Tâm mấy củ cải trắng, cà chua, tiếc nuối nói:
“Tối hôm qua gió to quá, vườn rau đều bị dập gãy, tôi đưa cô một ít rau.”
Khương Mỹ Tâm dẫn bà ta đi xem phòng phía tây, thằng Cả thằng Hai đến nhà cũ mượn cái thang, đang ở trên mái nhà trải bạt, phủ rơm rạ, sửa lại lỗ hổng, trong nhà đặt bốn năm chậu hứng nước mưa.
“Cô xem, mái nhà của tôi bị thủng rồi, may mắn thôn chúng ta có lò gạch, đợi mưa tạnh có thể sửa.”
Miêu Xảo Chân thấy may mắn, nhà họ Tần đã chịu được áp lực mở lò gạch trong 1 tháng, từ sáng đến tối có thể làm được 10 ngàn viên gạch, 10 ngàn viên ngói.
“Tôi nghe nói lò gạch ở thôn Diêu Gia, sáng sớm đã hủy đơn đặt hàng từ các làng khác, nói rằng ngói phải sử dụng trong thôn mình trước.”
“Thôn Diêu Gia vậy mà không tuân thủ chữ tín sao?”
Nhà mẹ đẻ của Khương Mỹ Tâm có đặt 300 viên ngói của lò gạch Thôn Diêu Gia.
“Không có cách nào khác, bọn họ có lò gạch thì bọn họ quyết định.”
“Ôi, nền phòng bếp của tôi bị sụp rồi, tường cũng bị đổ một phần.”
Miêu Xảo Chân thở dài, hỏi:
“Lò gạch của thôn chúng ta, cách bán gạch như thế nào, cô và cha cô đã tính chưa?”
Khương Mỹ Tâm từ chối:
“Đợi mưa tạnh đã, chắc chắn sẽ có tính toán với người trong thôn mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Xảo Chân đến đây là vì muốn thăm dò lời nói của Khương Mỹ Tâm. Sau khi về nhà, chồng và con trai cô đang dùng rơm rạ, vải bạt che lỗ thủng ở phòng bếp, hỏi:
“Vợ của Mặc Sinh nói như thế nào?”
Miêu Xảo Chân lắc đầu:
“Phải đợi tạnh mưa mới tính sau.”
Con dâu của Xảo Chân, Hoàng Như Quyên đối với Khương Mỹ Tâm vẫn có thành kiến, bất mãn nói:
“Lò gạch ở thôn chúng ta, từ bao giờ lại do một nàng dâu từ bên ngoài đến làm chủ?”
Lò gạch là Khương Mỹ Tâm mở, gạch và ngói là ông Tần cùng con, cháu, đi sớm về khuya nổ lực một tháng nung thành.
Cho nên lần này trưởng thôn chờ lão Tần lên tiếng, mà lão Tần lại chờ con dâu quyết định, lúc này mọi người đều đổ dồn mọi thứ về Khương Mỹ Tâm.
Miêu Xảo Chân nói một cách giáo huấn:
“Con phải thấy tầm nhìn xa của Mỹ Tâm, trước tiên mở lò gạch, bây giờ trở thành người có tiếng nói.”
Hoàng Như Quyên cũng đến từ ngoài thôn, lần này mưa to gió lớn, nhà mẹ đẻ của cô không chừng cũng gặp nạn.
“Mẹ, chắc chắn nhà mẹ đẻ của con cũng cần gạch, lần này nhà chúng ta đặt thêm chút gạch ngói được không, chia một ít cho nhà mẹ đẻ của con với.”
Miêu Xảo Chân cũng không nói nên lời:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro